Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên mình đi cà phê một mình ở Hàn Quốc.
Hôm đó trời vừa se lạnh, kiểu thời tiết đặc trưng của những ngày đầu thu – khi lá bắt đầu đổi màu và gió có mùi ngai ngái của mùa mới.
Tôi mới sang được vài hôm, còn chưa quen đường đi lối lại, cũng chưa có nhiều bạn bè để trò chuyện. Trong lòng có chút lạc lõng, chút nhớ nhà, và cả chút tò mò. Tôi quyết định dạo quanh khu mình ở – gần Hongdae – để tìm một quán cà phê yên tĩnh.

Ở Hàn, cà phê dường như không chỉ là một loại thức uống mà còn là cả một “văn hóa sống”. Quán nào cũng xinh xắn, trang trí tỉ mỉ, thậm chí có cả concept riêng như vintage, minimal, hay thơ mộng kiểu cổ tích.
Sau một hồi đi bộ, tôi nhìn thấy một quán nhỏ có cửa kính trong suốt, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra trông cực kỳ dễ thương. Tên quán là “달콤한 시간” – tạm dịch là “Khoảnh khắc ngọt ngào”. Chỉ đọc tên thôi tôi đã thấy lòng dịu lại một chút.
Tôi đẩy cửa bước vào, chuông gió leng keng vang lên nghe vừa quen vừa ấm. Bên trong thơm nức mùi cà phê mới xay và bánh nướng.
Quán khá yên tĩnh, chỉ có vài người đang ngồi học hoặc đọc sách. Tôi gọi một ly vanilla latte – món tôi hay uống mỗi khi cần một chút dễ chịu, và một lát bánh tiramisu nhỏ xinh. Cô nhân viên cười rất nhẹ nhàng, nói giọng Hàn chậm rãi khiến tôi dù mới học tiếng cũng hiểu được phần nào.
Tôi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường. Bên ngoài, lá rơi lác đác, từng người đi ngang qua trong những chiếc áo khoác mỏng màu trung tính. Tôi ngồi đó, vừa nhâm nhi ly latte nóng hổi, vừa nhìn ra thế giới lạ lẫm ấy. Lần đầu đi cà phê một mình, ở một đất nước xa lạ, không ngờ lại là một trải nghiệm đáng yêu đến vậy.
Tôi mở điện thoại, chụp vài tấm ảnh: ly cà phê có lớp bọt sữa vẽ hình trái tim, chiếc bánh nhỏ đặt trên đĩa gốm xinh xắn, và cả khung cửa sổ phủ đầy ánh nắng dịu nhẹ.
Bức ảnh đầu tiên trong hành trình sống ở Hàn, và cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bắt đầu thật sự… “thuộc về” nơi này. Hôm đó tôi không nói chuyện với ai, cũng không làm gì đặc biệt. Nhưng lòng nhẹ tênh, giống như vừa được ai đó ôm nhẹ một cái qua ly cà phê ấm.
Hóa ra, đi cà phê một mình không cô đơn như tôi tưởng. Đôi khi, đó chính là lúc mình hiểu bản thân nhất.
Bình luận 1

Tám chuyện
Ngọn Hải Đăng – Từ Công Trình Hàng Hải Đến Triết Lý Sống Âm Thầm Mà Mạnh Mẽ

🎧 Auditory Hallucination – Giai điệu vọng từ vết nứt tâm hồn

Địa Ngục Dưới Lòng Đất Seoul, Một Người Phụ Nữ Và Sự Bất Lực Đến Tận Cùng

🌟 "Dream High" – Giai điệu của ước mơ giữa bầu trời tuổi trẻ

[Miễn phí] Tham gia trải nghiệm ẩm thực Hàn Quốc – Ăn ngon, không tốn tiền!
![[Miễn phí] Tham gia trải nghiệm ẩm thực Hàn Quốc – Ăn ngon, không tốn tiền!](/upload/c6defc19e89e4147ae944e2a39ab448a.webp?thumbnail)
Leessang – Can't Breakup Girl, Can't Breakaway Boy: Bản tình ca dành cho những người mắc kẹt trong tình yêu đã cạn

Giữ khoảng cách với người vô tâm là một cách yêu chính mình

Khoản đầu tư không bao giờ lỗ vốn!

Giả mạo thẻ cư trú để gian lận kỳ thi TOPIK: Cảnh sát Hàn Quốc mở rộng điều tra đường dây gian lận tổ chức

5 điều thắc mắc của nhân viên mới khi làm việc ở Coupang

“Eight” của IU: Một khúc tưởng niệm dịu dàng giữa tầng mây ký ức

Từ cậu bé “muốn nuôi dê” trong Hậu duệ mặt trời đến nhà vô địch chạy tiếp sức mang về tấm HCV lịch sử cho Hàn Quốc

Gửi những ai mơ về cuộc sống nàng dâu Hàn Quốc

Cà Phê Là Nước Thánh, Là Ánh Sáng Của Đời Tôi

Tại Sao Chúng Ta Dám Kể Cho AI Những Bí Mật Không Dám Nói Với Ai?
