Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên mình đi cà phê một mình ở Hàn Quốc.
Hôm đó trời vừa se lạnh, kiểu thời tiết đặc trưng của những ngày đầu thu – khi lá bắt đầu đổi màu và gió có mùi ngai ngái của mùa mới.
Tôi mới sang được vài hôm, còn chưa quen đường đi lối lại, cũng chưa có nhiều bạn bè để trò chuyện. Trong lòng có chút lạc lõng, chút nhớ nhà, và cả chút tò mò. Tôi quyết định dạo quanh khu mình ở – gần Hongdae – để tìm một quán cà phê yên tĩnh.

Ở Hàn, cà phê dường như không chỉ là một loại thức uống mà còn là cả một “văn hóa sống”. Quán nào cũng xinh xắn, trang trí tỉ mỉ, thậm chí có cả concept riêng như vintage, minimal, hay thơ mộng kiểu cổ tích.
Sau một hồi đi bộ, tôi nhìn thấy một quán nhỏ có cửa kính trong suốt, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra trông cực kỳ dễ thương. Tên quán là “달콤한 시간” – tạm dịch là “Khoảnh khắc ngọt ngào”. Chỉ đọc tên thôi tôi đã thấy lòng dịu lại một chút.
Tôi đẩy cửa bước vào, chuông gió leng keng vang lên nghe vừa quen vừa ấm. Bên trong thơm nức mùi cà phê mới xay và bánh nướng.
Quán khá yên tĩnh, chỉ có vài người đang ngồi học hoặc đọc sách. Tôi gọi một ly vanilla latte – món tôi hay uống mỗi khi cần một chút dễ chịu, và một lát bánh tiramisu nhỏ xinh. Cô nhân viên cười rất nhẹ nhàng, nói giọng Hàn chậm rãi khiến tôi dù mới học tiếng cũng hiểu được phần nào.
Tôi chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường. Bên ngoài, lá rơi lác đác, từng người đi ngang qua trong những chiếc áo khoác mỏng màu trung tính. Tôi ngồi đó, vừa nhâm nhi ly latte nóng hổi, vừa nhìn ra thế giới lạ lẫm ấy. Lần đầu đi cà phê một mình, ở một đất nước xa lạ, không ngờ lại là một trải nghiệm đáng yêu đến vậy.
Tôi mở điện thoại, chụp vài tấm ảnh: ly cà phê có lớp bọt sữa vẽ hình trái tim, chiếc bánh nhỏ đặt trên đĩa gốm xinh xắn, và cả khung cửa sổ phủ đầy ánh nắng dịu nhẹ.
Bức ảnh đầu tiên trong hành trình sống ở Hàn, và cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bắt đầu thật sự… “thuộc về” nơi này. Hôm đó tôi không nói chuyện với ai, cũng không làm gì đặc biệt. Nhưng lòng nhẹ tênh, giống như vừa được ai đó ôm nhẹ một cái qua ly cà phê ấm.
Hóa ra, đi cà phê một mình không cô đơn như tôi tưởng. Đôi khi, đó chính là lúc mình hiểu bản thân nhất.
Bình luận 0

Tám chuyện
Một thế giới không cần xem tin tức

Những "dấu vết của hiện tại" liệu có trở thành một di sản đáng tự hào, hay chỉ là một vết tích của sự hỗn loạn?

Cảnh sắc đẹp nhất – nơi mọi thứ trở về đúng vị trí của nó

Phóng viên lên chuyến tàu "Solo Train" để thoát kiếp độc thân – Chuyện gì đã xảy ra trên con tàu tình yêu?

Chỉ ăn một nửa trong nhà hàng thì chỉ trả một nửa tiền?… "Cách tính tiền kỳ lạ của khách hàng"

Đến cả con trai nghị sĩ cũng vậy… “Cha mẹ không thể kiểm soát con cái, liệu con tôi cũng như thế?”

Chuyên Gia Tâm Lý Của Tôi Là Một Con Mèo

Đôi khi, chỉ cần có một chút thời gian ở một mình cũng cảm thấy thật tuyệt vời.

Tại sao tôi thích ăn một mình — Và tại sao đó không phải là lời kêu cứu

Từ Căng Thẳng Đến Thành Công: Ứng Dụng Nguyên Tắc Khắc Kỷ Để Phát Triển Trong Công Việc

Khám phá tác phẩm của Han Kang

Tiểu thuyết trinh thám Hàn Quốc Plant, Lady đạt thỏa thuận bản quyền toàn cầu trị giá hơn 1 tỷ won

Hồi ký về chăm sóc cây của Kim Keum-hee đạt thỏa thuận phát hành quốc tế

Từ tteokbokki đến nước sốt... "Hương vị lửa" bùng nổ như một từ khóa ẩm thực

Tai nạn xe hơi phá hủy thị lực của cô – và khơi nguồn một hành trình nghệ thuật mới
