Tản mạn trong một ngày "bị bắt" nghỉ việc
Nếu bạn hỏi một đứa hai mươi mấy tuổi như mình định nghĩa thế nào là "chạy deadline đến phát bệnh", thì xin thưa: vác ba job cùng một lúc, làm việc từ sáng tới tối mịt, rồi một ngày đẹp trời... nhập viện.

Một cú bẻ lái quá gắt, mà mình cũng phải bật cười bất lực.
Thật ra lúc nhập viện, mình không nghĩ ngợi gì nhiều. Tự động vác luôn cái laptop, bàn phím cơ theo như thể mình đang chuẩn bị đi... quán cà phê làm việc. Nằm trên giường bệnh, vừa hóng chuyện giường bên, vừa gõ gõ lên plan, trả lời email đều đều như chẳng có gì xảy ra.
Ở một khoảnh khắc nào đó, mình tự hỏi: sao mình lại quen với việc để cơ thể chịu đựng như một cái máy vậy nhỉ? Đi lòng vòng trong bệnh viện, thỉnh thoảng mình ngồi xuống một góc hành lang nghe loáng thoáng những câu chuyện buồn. Chuyện của người bác mới mổ, chuyện của cô gái trẻ chờ kết quả xét nghiệm...
Có những câu chuyện nghe rồi tự dưng thấy lòng mình trĩu xuống – một loại buồn lạ lẫm, không ồn ào, không cần gọi tên. Thế là giữa những nhịp suy tư ấy, mình tự nhủ: Ổn thôi mà. Dạo này mình cũng ổn đấy chứ?
Ổn... nhưng chắc không phải theo cách mình vẫn nghĩ. Quản trị sức khỏe thì đúng là cần, nhưng quản trị cảm xúc – mood – mới là thứ tinh vi và dễ bị bỏ quên nhất. Một thân thể khỏe mạnh không đảm bảo cho một tâm hồn yên ổn.

Nên mình quyết định: thoát viện một hôm. Khoác áo nhẹ, lững thững ra phố. Một quán bánh nổi tiếng ở quận 1 đã lâu mình muốn ghé nhưng cứ lần lữa. Hôm đó, mình bước vào, chọn vài chiếc bánh nhỏ xinh, gọi thêm một bình trà hoa thơm ngát.
Ngồi bên ô cửa, thả trôi ánh nhìn ra phố xá. Không gấp gáp. Không cần vội vã. Bánh mềm, trà dịu, và lòng cũng thế.
Rồi mình gói những điều ngọt ngào đó mang về nhà, như một lời nhắc: đôi khi chăm sóc bản thân không chỉ là uống thuốc, đi ngủ sớm hay kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Mà còn là những lúc "ngẩn ngơ" một chút, chiều chuộng những cảm xúc nhỏ bé trong mình.
Chắc là lớn lên rồi, mới thấy: làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng học cách tử tế với chính mình còn quan trọng hơn.
Bình luận 0

Tám chuyện
Trong tự nhiên, các đám cháy rừng theo chu kỳ là... cần thiết.

Niềm vui nhất thời hay vết xước bản quyền?

Đừng cố gắng làm bạn với sếp

Sao dạo này mấy ông lớn Big Tech cứ đua nhau qua Hàn Quốc vậy ta?

🔥 Cháy rừng ở Hàn Quốc và phản ứng vô cảm, phi nhân văn đáng suy ngẫm

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Hàn Quốc...

Những điều người Hàn Quốc không thích về văn hóa và con người...Hàn Quốc!

Lịch sử ngành công nghiệp mì ăn liền Hàn Quốc: Hành trình từ món ăn bình dân đến biểu tượng văn hóa

PC Bang tại Hàn Quốc đang thay đổi như thế nào?

Quế – Hy vọng mới trong việc giảm đau nửa đầu mãn tính

[Góc bình phẩm] "When The Stars Gossip" – Vì sao một bom tấn hàng chục triệu đô lại thất bại?
![[Góc bình phẩm] "When The Stars Gossip" – Vì sao một bom tấn hàng chục triệu đô lại thất bại?](https://occ-0-8407-90.1.nflxso.net/dnm/api/v6/E8vDc_W8CLv7-yMQu8KMEC7Rrr8/AAAABbIntJH8OcnydoegPGndu54TFV50vNgDaxJ-SeJWxJwk6KSNxKgDuiLP8PO4hiBA-_DAWdJf01UapR1z6geqqB6IG8rnvivekug2.jpg?r=886?thumbnail)
Bí ẩn món đồ “cháy hàng” ở Myeongdong khiến du khách săn lùng?

Tại sao nhiều nạn nhân của các vụ giết người là phụ nữ?

Vì sao tôi yêu...tiền mặt.

Lần đầu tiên tôi thấy tiếc… vì không học giỏi Hóa hơn
