Niềm vui nhất thời hay vết xước bản quyền?
Hôm nay, mạng xã hội đúng nghĩa là bùng nổ với hình ảnh “phiên bản Ghibli” của mọi thứ: từ ảnh chân dung cá nhân, idol, tới các cảnh phim nổi tiếng. Tôi cũng không nằm ngoài cơn sốt này. Chỉ cần vài dòng mô tả trong ChatGPT, hình ảnh của tôi đã biến thành một nhân vật như bước ra từ Spirited Away. Đẹp mê ly! Nhưng sau phút choáng ngợp, tôi bắt đầu tự hỏi: chuyện này… có ổn không?

Ghibli là cả một thế giới: dịu dàng, mộng mơ, đầy chất thơ và những chiều sâu triết lý. Phong cách hình ảnh ấy không phải chỉ nằm ở đường nét hay màu sắc, mà là tinh thần – thứ được gọt giũa qua hàng thập kỷ bởi những con người như Miyazaki Hayao. Thế nên, việc AI có thể tái hiện được “phong cách” Ghibli dễ dàng chỉ với vài dòng prompt khiến tôi vừa thích thú, vừa... thấy sai sai.
Dùng AI để tạo ảnh đẹp không sai. Nhưng khi ảnh đó quá giống, quá "Ghibli", đến mức người ngoài nhìn vào cũng tưởng thật – thì ranh giới giữa sáng tạo và sao chép bắt đầu mờ đi.
Phải thừa nhận: việc có thể nhìn thấy bản thân trong phong cách hoạt hình yêu thích là một trải nghiệm rất "sướng". Giống như cosplay, nhưng chỉ cần một cú click. Đẹp, nhanh, miễn phí. Ai lại không thích?
Nhưng rồi tôi tự hỏi: nếu tôi có thể tạo ra hàng trăm bức ảnh theo phong cách Ghibli, thì liệu Ghibli có còn là Ghibli không? Khi cái chất riêng bị lặp lại, bị đại trà hóa bởi hàng triệu người dùng AI, thì bản sắc – thứ quý giá nhất của một thương hiệu nghệ thuật – sẽ dần bị bào mòn.
Tôi không rành luật, càng không dám khẳng định việc này có vi phạm bản quyền hay không. Các chuyên gia còn tranh cãi, thì tôi – một người dùng phổ thông – càng mù mờ. Nhưng cảm giác của tôi là: hình như chúng ta đang tiêu thụ một thứ gì đó chưa được cho phép. Dù AI không trực tiếp sao chép một khung hình nào, nhưng rõ ràng là nó đã học rất nhiều từ Ghibli – đến mức có thể “vẽ giống y đúc”.
Sam Altman nói đùa rằng GPU đang “tan chảy” vì lượng người tạo ảnh quá lớn. Đằng sau câu nói đó là một thực tế: việc vận hành AI không rẻ, và cơn sốt này chắc chắn không miễn phí mãi mãi. Nhưng điều khiến tôi băn khoăn hơn là: chúng ta đang tận hưởng một sản phẩm dựa trên tài nguyên sáng tạo của người khác, trong khi chính những người sáng tạo đó có thể không được hỏi ý kiến – và có thể cũng không hề vui.
Có thể hôm nay chúng ta chỉ “tạo cho vui”, nhưng nếu ngày mai có người dùng ảnh Ghibli-AI để bán tranh, làm merch, hoặc thậm chí sản xuất phim hoạt hình? Khi đó, đâu là ranh giới giữa người dùng và kẻ trục lợi?
Bình luận 0

Tám chuyện
Tại Sao Chúng Ta Dám Kể Cho AI Những Bí Mật Không Dám Nói Với Ai?

💭 “Breathe” (한숨) – Khi chỉ cần thở thôi cũng đã là nỗ lực

🌿 “To My Youth” – Một lá thư thì thầm gửi đến tuổi trẻ lặng lẽ

Bí quyết "lão hóa ngược" của một ông chồng U40

Khi robot vẽ bừa còn bán được giá hơn tranh của con người!

Dear My All (나의 모든 이들에게) - Bản nhạc chữa lành dành cho những tâm hồn mỏi mệt

Tám chuyện: Nên hay không việc phim Hàn ngập tràn cảnh uống rượu?

Có một cuộc chiến mới ở Hàn Quốc mang tên.. “đại dịch cô đơn”

Chiếc vòng cổ 42.000 USD của phu nhân Tổng thống Hàn: Bất ngờ được tìm thấy tại nhà người thân!

Gout – Căn bệnh cũng bị phân biệt giàu nghèo?

Biết được bí mật mà gia đình đã giấu kín cả đời… là một cảm giác rất ba chấm

Tại sao có những khách quen đang ăn uống đóng họ mỗi tuần đột nhiên biến mất? ( này là câu chuyện của tui thôi nha)

Món ăn nào mọi người thấy ngon nhất dù đã trải qua 10 năm?

Cách tôi phát hiện mình có bầu không giống phim Hàn chút nào!!

Tại sao trẻ em bây giờ lại trở nên trầm cảm một cách kỳ lạ vậy mấy bà?
