Gửi những ai mơ về cuộc sống nàng dâu Hàn Quốc
[Bài viết được chia sẻ từ một người nội trợ Hàn Quốc trên mạng xã hội]
Trước khi kết hôn, tôi cũng từng như nhiều cô gái, mơ về một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc ở Hàn Quốc. Chồng tôi là một người đàn ông tốt: ngoại hình sáng sủa, công việc ổn định, có nhà riêng. Nhưng không ai nói cho tôi biết về những "lời khen" còn đau hơn cả lời mắng chửi, và không ai cảnh báo tôi về một cuộc chiến tâm lý mà tôi không hề được chuẩn bị.

Mẹ chồng tôi thường nói với tôi những lời này, luôn luôn với một nụ cười hiền hậu và giọng nói ngọt ngào: "Không biết con có phúc đức từ kiếp nào mà lấy được con trai ta.
Con trai ta thì hoàn hảo, chẳng thiếu thứ gì." "Người ta bảo không nên gả con cho nhà không môn đăng hộ đối. Nhưng con trai ta nó thích, nên thôi ta cũng nhắm mắt làm ngơ. Bọn ta chỉ nhìn vào một mình con thôi đấy, nên con phải biết điều mà đối xử tốt với nhà chồng nhé."

"Mẹ thấy còn nhiều thứ phải dạy dỗ con quá. Thôi thì cứ coi như mẹ đẻ con ra một lần nữa, dạy lại từ đầu vậy." "Mấy đứa con gái nhà giàu theo đuổi con trai mẹ nhiều lắm đấy, con biết không?"
"Mẹ ruột con chẳng bao giờ làm đồ ăn cho con nhỉ? Chắc bà không lo cho con gái lắm đâu. Mà thôi, có người mẹ nào lại chăm con dâu như mẹ chứ."
"Con thật có phúc đấy. Con có biết mẹ chồng nhà người ta đối xử với con dâu tệ bạc thế nào không? Mẹ có bắt con làm gì vất vả đâu."
Đó là những lời thao túng tâm lý (gaslighting) kinh điển. Bằng cách hạ thấp tôi và gia đình tôi, đồng thời tâng bốc con trai và gia đình bà, mẹ chồng đã gieo vào đầu tôi một cảm giác tội lỗi, khiến tôi tin rằng mình là người thấp kém và phải phục tùng.
Lúc đầu, tôi không nhận ra. Tôi chỉ cảm thấy một sự khó chịu mơ hồ. Nhưng những lời nói đó cứ lặp đi lặp lại.
Tôi dần co mình lại. Những lời nói tưởng chừng vô hại đó lại khắc sâu vào tim tôi hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào.

Tôi tự trách mình là một kẻ ngốc vì đã không thể đáp trả, vì đã chỉ biết cười trừ.
Tôi cứ thế lún sâu vào hố đen của sự tự ti, những ngày ngồi thẫn thờ và rơi nước mắt cứ nhiều dần lên. Tôi đã thử tâm sự với chồng.
"Chỉ là lời nói thôi mà. Mẹ là người thế hệ cũ, không biết cách nói chuyện khéo léo. Mẹ có hành động gì quá đáng với em đâu. Em cứ bỏ ngoài tai đi, người lớn khó thay đổi lắm."
Chồng tôi nói đúng. Đó chỉ là lời nói. Nhưng những lời nói đó lại đau như dao cắt. Đã có lúc tôi ước gì mẹ chồng cứ thẳng thừng mắng chửi hay đánh đập tôi. Có lẽ khi đó, chồng và mọi người sẽ tin tôi, sẽ nhìn thấy vết thương của tôi. Khi ngày lễ là "ngày phán xét" Những lời nói đó chỉ là khởi đầu. Sự bất công còn thể hiện rõ nhất vào những ngày lễ (Myung절). Đó là cái Tết đầu tiên của tôi ở nhà chồng.
Mẹ chồng nói: "Mẹ đã chuẩn bị gần hết đồ ăn rồi để con không vất vả. Giờ mình rán nốt ít bánh là xong. Con thay đồ thoải mái rồi ra đây nhé." Lời nói nghe có vẻ rất quan tâm, nhưng thực chất vẫn là một mệnh lệnh. Và đúng như tôi dự đoán, một lúc sau, mẹ chồng quay sang bảo chồng tôi: "Con trai, con chắc mệt rồi, đi tắm hơi với bố cho khỏe đi." Chồng tôi nhìn tôi đầy ái ngại. Tôi yếu lòng, gật đầu bảo anh cứ đi đi.
Cuối cùng, trong bếp chỉ còn lại ba người phụ nữ: tôi, mẹ chồng và chị chồng. Mẹ chồng lại cười: "Mẹ làm cùng con gái và con dâu nhé. Con sợ mẹ bắt con làm một mình à? Mẹ không phải người như thế đâu."
Bà luôn nghĩ mình có tư tưởng tân tiến, nhưng tôi không thể nào đồng cảm nổi. Tại sao đàn ông lại được mặc định là không cần làm gì? Khi hai người đàn ông quay về, mẹ chồng lại quay sang tôi với một đề nghị kinh hoàng: "Hay mẹ con mình cũng đi tắm chung cho sạch sẽ, giải tỏa mệt mỏi nhỉ?" Tôi đã sững người.

Tôi từng đọc trên mạng về việc mẹ chồng Hàn Quốc muốn đi tắm công cộng (목욕탕) cùng con dâu, nhưng không ngờ nó lại xảy ra với mình. Tôi thậm chí còn không đi tắm chung với mẹ ruột hay bạn thân. Ý nghĩ phải khoả thân trước mặt một người vẫn còn xa lạ khiến tôi vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Tôi đã từ chối quyết liệt: "Dạ không ạ. Con không quen đi tắm công cộng. Mẹ với chị đi đi ạ." Sáng hôm sau, tôi dậy sớm phụ mẹ chồng chuẩn bị bữa sáng. Chồng tôi thì vẫn ngủ vì "mệt".
Đến khi mâm cơm được dọn lên, chồng và bố chồng mới khoan thai bước ra. Tôi giúp mẹ chồng vì nghĩ đó là lễ nghĩa, nhưng tôi không hiểu tại sao cái "lễ nghĩa" đó chỉ áp dụng cho con dâu, còn con ruột thì không. Khi về nhà ngoại, một cảnh tượng khác hẳn. Mẹ tôi đã chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn.
Tôi và chồng chỉ việc ngồi vào ăn. Ăn xong, mẹ lại dọn bàn nhậu cho bố và chồng tôi. Một mình mẹ cứ loanh quanh dọn dẹp, rửa bát không ngơi nghỉ. Rốt cuộc, đây là ngày lễ dành cho ai?
Quyết định không im lặng nữa Nói cho công bằng, người vất vả nhất trong ngày lễ ở nhà chồng chính là mẹ chồng. Nhưng vấn đề tôi muốn nói không nằm ở khối lượng công việc. Vấn đề nằm ở sự bất công, ở cái văn hóa coi việc phụ nữ, đặc biệt là con dâu, phải lao động là điều đương nhiên, còn đàn ông thì được quyền nghỉ ngơi.
Nếu tất cả mọi người, con trai, con gái, con dâu, cùng nhau làm, cùng nhau cười nói, thì ngày lễ sẽ không còn là nỗi ám ảnh. Tôi nhận ra, chồng sẽ không bảo vệ tôi. Không ai cả. Tôi phải tự đứng lên. Tôi bắt đầu đọc sách về tâm lý, về lòng tự trọng, về các mối quan hệ độc hại. Tôi viết nhật ký. Và tôi đã nhận ra: Tôi không phải là một người thiếu sót. Tôi không cần phải thay đổi để làm hài lòng ai cả. Tôi có quyền đặt ra ranh giới.
Tôi đã quyết định. Tôi sẽ không im lặng nữa. Tôi sẽ không để bị thao túng nữa. Con đường này chắc chắn không dễ dàng, nhưng tôi sẽ thử. Từ bây giờ, tôi sẽ tự bảo vệ chính mình.
Bình luận 0

Tám chuyện
[Chia sẻ] Tips chụp ảnh từ nhiếp ảnh gia Kim Seong-ju: Làm “du khách trong đời thường”
![[Chia sẻ] Tips chụp ảnh từ nhiếp ảnh gia Kim Seong-ju: Làm “du khách trong đời thường”](/upload/b8096e385ca8401f99c2a709b5025fdb.webp?thumbnail)
Ở Hàn thèm xoài xanh chấm mắm đường thì sao?

Khi bạn sắp bay nhưng mắc ... ăn

Góc thắc mắc nhờ mọi người giải đáp giúp mình với ạ?
Mình thực sự bất ngờ khi nhìn bức ảnh này

Càng xuất sắc, bạn càng gặp được người đàn ông tuyệt vời

Đâu là khoảnh khắc đẹp của thời đại học mà mãi sau này bạn cũng không thể quên? Mình trước

Có mấy biển hiệu tiếng Hàn dịch sang tiếng Anh mắc cười lắm mọi người

Lịch nghỉ lễ Hàn Quốc: vì sao Tết và Chuseok lại “ám ảnh” dân công sở nhiều hơn cả kỳ nghỉ?

Khủng hoảng tuổi trung niên? Ngày nay lại là "khủng hoảng Gen Z"

AI không 'cướp' việc của người cao tuổi, mà là những người trẻ!

Đề thi đại học Hàn khó tới mức giáo sư cũng phải chào thua

Ở Hàn có gì vui? Câu hỏi khiến mình đau đầu nhất mỗi lần về Việt Nam

Cái lạnh ở Hàn không chỉ đến từ thời tiết những năm đầu mình sang

Giọng vùng miền ở Việt Nam mình cũng sẽ hình thành cách phát âm tiếng Hàn đó mấy bà
