Bạo lực không chỉ là một cái tát – nó là ký ức dai dẳng chẳng ai thấy
“Có những ngày tôi quên mất chuyện đó từng xảy ra. Nhưng cũng có những đêm, trong một khoảnh khắc chớp mắt, tôi lại thấy mình ngồi co rúm ở góc lớp – 18 tuổi, sợ hãi, không biết đã làm gì sai để bị ghét đến thế.”

Tôi từng là nạn nhân của bạo lực học đường. Không phải là kiểu “đánh nhau” rầm rộ như phim, mà là một chuỗi ngày dài bị lờ đi, bị cười nhạo, bị đổ lỗi, bị gọi là "kẻ lập dị", chỉ vì tôi không giống họ – không ồn ào, không biết "nhập hội", không giỏi các trò bắt chuyện vô nghĩa. Đôi khi ngôn từ có thể trở thành 1 lưỡi dao vô hình có thể đẩy người ta xuống vực thẳm
Cái đau nhất không phải là những câu châm chọc công khai, mà là ánh nhìn lạnh nhạt, là sự quay đi của cả những người tôi từng nghĩ là bạn.
Tôi trầm cảm suốt những năm đại học, ở độ tuổi được cho là đẹp nhất, năng động nhất của tuổi trẻ, tôi lại oằn mình chống chọi và từng có ý định dừng lại tất cả. Tôi không kể với ai, vì chẳng ai hỏi. Tôi vẫn đi học, vẫn cười cho đúng lúc, vẫn là đứa con “ngoan” ở nhà. Nhưng bên trong là một thế giới sụp đổ.
Phải mất 5 năm trị liệu, rất nhiều nước mắt và những ngày nằm yên không dậy nổi, tôi mới có thể sống tiếp một cách bình thường. Nhưng có những thứ không bao giờ lành hẳn. Tôi sợ đám đông. Sợ khi ai đó thì thầm trong lớp. Sợ những tiếng cười phía sau lưng mình. Sợ cả sự thân thiện thái quá, vì không biết khi nào nó sẽ đổi thành cay nghiệt.
Đây không còn là chuyện riêng của một ai hay một nơi nào đó
Không còn là chuyện riêng của một quốc gia, bạo lực học đường đang là vấn đề nhức nhối toàn cầu.
Tôi nhớ lần xem "The Glory" – một bộ phim Hàn Quốc nổi tiếng, không chỉ vì kịch bản hấp dẫn mà vì nó dựa trên vụ bạo hành học đường có thật vào năm 2006: một nữ sinh bị bạn học hành hạ suốt thời gian dài bằng cách dùng máy uốn tóc nóng chạm vào người, đánh đập, bắt quỳ hàng giờ liền.Nạn nhân bị tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần, phải bỏ học và sống trong lo sợ suốt nhiều năm.
Cảnh phim đau lòng, nhưng càng đau hơn khi biết ngoài kia có hàng ngàn "Moon Dong-eun" đang tồn tại – sống với vết thương âm thầm không ai thấy.

Bạo lực không dừng lại khi ta rời ghế nhà trường
Khi lớn lên, tôi nhận ra: bạo lực không biến mất. Nó chỉ đổi hình dạng. Nó có thể là những lời đay nghiến nơi công sở, là những “trò đùa” phân biệt ngoại hình, là người sếp quát tháo trước mặt đồng nghiệp, là đồng nghiệp thao túng, cô lập, là cái cách người lớn dùng quyền lực để khiến người khác nhỏ bé hơn.
Trẻ em bị bắt nạt vì nói chậm. Người lớn bị bắt nạt vì im lặng. Không ai thoát khỏi được vòng xoáy ấy nếu xã hội vẫn xem đó là “bình thường”.
Viết ra để không ai phải chịu đựng một mình
Tôi không viết ra những điều này để kể khổ. Tôi viết, vì tôi tin ở đâu đó, có ai đó đang giống tôi – co mình lại, tin rằng nếu mình đủ ngoan thì người ta sẽ ngừng làm tổn thương mình. Không, bạn không cần phải chịu đựng. Không phải lỗi của bạn khi bị ghét, bị chối bỏ, bị bắt nạt. Đó là lựa chọn của người khác. Nhưng chọn im lặng hay lên tiếng, đó là quyền của bạn.
Tôi chọn viết. Viết để xoa dịu những ngày xưa trong tôi. Viết để không ai phải nghĩ rằng mình “yếu đuối” chỉ vì tổn thương. Viết để nhắc tôi nhớ: tôi đã sống sót. Và tôi tin là bạn, hay bất cứ trên thế giới này cũng sẽ vậy.
“Chấn thương tâm lý không biến mất. Nhưng ta học cách sống cùng nó, dịu dàng hơn, thấu cảm hơn. Không phải vì ta từng yếu đuối, mà vì ta đã mạnh mẽ quá nhiều.”
Bình luận 0

Tám chuyện
"Hành khách thừa cân phải trả giá cho hai chiếc ghế máy bay?", tranh cãi bùng nổ về giá vé máy bay và sự công bằng

"Năm 2025, Giáo hoàng qua đời, người kế nhiệm có làn da đen?" Lời tiên tri gây chấn động của Nostradamus đang được bàn tán trở lại

Khi mẹ già đi, đồng nghĩa tôi phải học cách bao dung hơn

Cuộc đời không phải màu hồng, nên bạn không cần gồng mình tham gia tất cả cuộc vui

Mình may mắn khi được… CHO THÔI VIỆC

[CHUYÊN GIA CẢNH BÁO] Rửa loại thực phẩm quen thuộc này dưới vòi nước có thể GÂY NGỘ ĐỘC nghiêm trọng!
![[CHUYÊN GIA CẢNH BÁO] Rửa loại thực phẩm quen thuộc này dưới vòi nước có thể GÂY NGỘ ĐỘC nghiêm trọng!](/upload/fb3546db6b044560903803f8af8a6059.webp?thumbnail)
[Tâm sự] “Hôm nay nhìn gầy đi đấy nhỉ?”... mình đã quá mệt mỏi với những "lời khen" nơi công sở
![[Tâm sự] “Hôm nay nhìn gầy đi đấy nhỉ?”... mình đã quá mệt mỏi với những "lời khen" nơi công sở](/upload/b0994299da4242d5921f13a3b94b137f.webp?thumbnail)
Những lời ấm áp nhất mà chúng tôi đã từng nghe

Mình từng trách một người vì họ biến mất khi mình cần nhất.

Hồi đó làm gì có trầm cảm

Khi bạn bắt đầu tập tành chia sẻ trên diễn đàn...

Không phải Mỹ, cũng chẳng phải Nhật, Hàn Quốc mới là quốc gia đầu tiên Apple "ưu ái" điều này và giờ, Việt Nam là nơi tiếp theo

Một loại quả cực đắt đỏ ở Hàn nhưng Việt Nam chỉ vài chục một cân và còn rất được ưa chuộng vào mùa hè... bạn có đoán được quả gì không?

[Tâm sự] Mình đã tặng anh trai toàn bộ tài sản và cho vay 50 triệu trong ngày cưới, đến lượt đám cưới mình, anh ấy lại làm điều này
![[Tâm sự] Mình đã tặng anh trai toàn bộ tài sản và cho vay 50 triệu trong ngày cưới, đến lượt đám cưới mình, anh ấy lại làm điều này](/upload/00740e40e39743a4b3202fbb0252b825.webp?thumbnail)
Một món đồ… thay đổi cả cách mình cảm nhận công việc
