Tiếng nói lặng im từ 70% thanh thiếu niên sống khép kín ở Hàn Quốc
Có những con người trẻ tuổi sống giữa lòng thành phố sôi động, nhưng như thể họ đang ở một thế giới khác – một nơi không có ánh nhìn, không có tiếng gọi, và đặc biệt… không có ai thực sự ở bên cạnh.

Cuộc khảo sát toàn quốc đầu tiên do Bộ Bình đẳng giới và Gia đình Hàn Quốc công bố gần đây đã khắc họa một bức tranh lạnh lẽo về một bộ phận thanh thiếu niên đang sống trong trạng thái “cô lập và ẩn dật” – khép mình với thế giới bên ngoài, lặng lẽ rút lui khỏi mọi kết nối xã hội.
Kết quả khảo sát trên hơn 19.000 người trẻ từ 9 đến 24 tuổi cho thấy có tới 28,1% thanh thiếu niên đang sống trong tình trạng biệt lập và khép kín. Trong số đó, gần 70% thừa nhận đã từng nghĩ đến cái chết, và hơn 50% đang sống trong cảm giác lo lắng, tuyệt vọng và không còn hy vọng vào tương lai.
Cô đơn không phải là cảm xúc – đó là một thực tại
Khái niệm “ẩn dật” ở đây không mang tính hình tượng, mà là hiện trạng cụ thể: nhiều người gần như không rời khỏi phòng, hoặc nếu có thì chỉ là để ra cửa hàng tiện lợi gần nhất. Mức độ trò chuyện với gia đình, bạn bè hoặc người thân cũng giảm xuống mức báo động: hơn 30% cho biết không nói chuyện quá 2 lần trong hai tuần.
Điều đau lòng hơn cả là dù phần lớn các em sống cùng gia đình, nhưng sự kết nối với người thân gần như bằng không. Gia đình – vốn được xem là nơi trú ẩn cuối cùng – giờ đây lại không đủ “ấm” để giữ những đứa trẻ không rơi vào cảm giác lạc lõng.

“Em đã cố thoát ra, nhưng rồi lại quay về…”
Điều đáng chú ý là hơn một nửa số thanh thiếu niên từng cố gắng thoát khỏi trạng thái này – thông qua việc học, tham gia sở thích, hoạt động cá nhân... Tuy nhiên, gần 40% sau đó lại quay về cuộc sống cô lập. Cứ như thể thế giới ngoài kia vẫn quá khắc nghiệt, hoặc bản thân các em chưa kịp hồi phục đủ để đối mặt lần nữa.
Lý do phổ biến nhất? “Em mệt mỏi và kiệt sức” – một lời thú nhận ngắn gọn nhưng đủ sức nặng. Kế đến là việc vấn đề gốc rễ chưa từng được giải quyết, và thiếu nguồn lực tài chính hoặc thời gian. Những điều tưởng chừng đơn giản như một chỗ để đến mà không bị đánh giá, hay một hoạt động phù hợp sở thích cũng trở thành điều xa xỉ.
Đằng sau những con số là những tiếng thở dài
70% thanh thiếu niên trong khảo sát nói rằng họ “muốn thoát ra”, nghĩa là khát vọng sống tích cực vẫn còn. Điều đó là tia sáng quý giá nhất. Nhưng đáng tiếc, khoảng trống giữa mong muốn và hành động thực sự vẫn quá lớn, nếu xã hội không đưa tay ra trước.
Phần lớn các em đều khao khát một không gian không bị phán xét, hỗ trợ tài chính, hoạt động một mình không bị kỳ thị và những cơ hội nghề nghiệp phù hợp. Nhu cầu đó không chỉ là vật chất – mà là nhu cầu được công nhận, được thấu hiểu, được sống đúng với nhịp điệu của mình.
Tôi từng gặp một bạn trẻ, sống nội tâm, ít nói và luôn né tránh mọi buổi tụ tập. Không ai hiểu, không ai hỏi. Và rồi, một ngày kia, em biến mất khỏi mọi nhóm chat, không xuất hiện ở trường, cũng không đăng gì thêm lên mạng. Khi tôi gọi, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Chúng tôi không biết em có ổn không, và càng đau lòng hơn khi nhận ra: có thể đã quá muộn để hỏi em điều đó.
Tôi nghĩ, trong xã hội hiện đại, chúng ta quá dễ bỏ qua những người “không nói gì”. Nhưng sự im lặng ấy, đôi khi là lời cầu cứu cuối cùng.
Trước khi cứu lấy một thế hệ – hãy lắng nghe họ
Những con số không nói dối. Nhưng chúng cũng không nói hết. Phía sau 62,5% từng nghĩ đến cái chết là từng khuôn mặt, từng câu chuyện, từng là ai đó phải sống ẩn mình vì bị bạo lực học đường và tổn thương gia đình.
Nếu có một điều cần làm gấp, thì đó là xây dựng các không gian trung lập, không kỳ thị, nơi người trẻ được nghỉ ngơi, được tiếp xúc xã hội theo tốc độ của riêng mình. Chính phủ có thể mở rộng các trung tâm như Dream Dream Center – nhưng hơn thế nữa, mỗi trường học, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng đều cần có một “chỗ ngồi” cho những người im lặng.
Bởi vì không phải ai nói “Tôi ổn” cũng thực sự ổn. Và đôi khi, “Em cô đơn” là lời kêu cứu rõ ràng nhất mà một người trẻ có thể thốt ra.
Không phải ánh sáng nào cũng rực rỡ. Có những ánh sáng mờ nhòe, yếu ớt – nhưng nếu ta biết cách giữ lại, chúng có thể thắp lên hy vọng nơi tối tăm nhất.
Bình luận 1

Văn hóa
Khủng hoảng ngành điện ảnh Hàn Quốc: Vé xem phim 1.000 won cứu vãn rạp chiếu phim?

Phẫn nộ vì quản lý idol dùng bạo lực với fan tại sân bay – Nạn ‘bảo vệ quá mức’ đang tái diễn?

🎶 Tháng 8 bùng nổ Kpop: Hàng loạt "huyền thoại" và idol đình đám cùng tái xuất

Kỷ niệm 80 năm Ngày Giải phóng, Hàn Quốc ra mắt video truyền thông nghệ thuật tại sân bay quốc tế Incheon

Gây sốt toàn cầu: Vì sao ‘thần tượng ảo’ đang chinh phục làng K-pop?

Vì sao người Hàn không dùng Google? Góc nhìn từ niềm tin và thói quen tìm kiếm

JENNIE KIM trở thành Đại sứ Danh dự Du lịch Seoul, quảng bá vẻ đẹp thủ đô qua chiến dịch toàn cầu

Ẩm thực Hàn mùa thi: Những món nào mang lại may mắn theo văn hóa Hàn

Tại sao thế hệ Z lại tiêu thụ hàng giả nhiều hơn?

Điên Thì Có Sao: Liệu Anne Curtis (Philippines) có đủ sức soán ngôi "điên nữ" của Seo Yea-ji (Hàn Quốc)?

Ngành công nghiệp mỹ phẩm không muốn bạn biết sự thật này!

Bản thảo hiếm hé lộ “giấc mơ Hàn Quốc” sau độc lập: Khôi phục nguyên gốc bản hiến chương lập quốc đầu tiên

Góc Tối K-Webtoon: Khi Họa Sĩ Gục Ngã Dưới Áp Lực, Trầm Cảm Và Những Bản Hợp Đồng Bất Công

Lời kêu cứu tuyệt vọng của các họa sĩ K-Webtoon khi "đứa con tinh thần" bị xé nát bởi các trang lậu

Khi chạy bộ hóa thành lễ hội văn hóa: Chuột Mickey, Pikachu, Marvel và cả “Thử Thách Cực Đại” đang chờ bạn tại các đường đua Hàn Quốc 2025!
