“Việc làm, hội chợ tuyển dụng, nhóm ôn thi đều ở Seoul”… Đại học Busan mỗi năm hơn 1.000 sinh viên bỏ học
Đại học địa phương lao đao: Busan, Gwangju, Chungbuk… tỷ lệ bỏ học và mặt bằng trống tăng vọt
Hàn Quốc đang đối mặt với vòng xoáy tăng trưởng thấp – sinh suất thấp. Khi dân số giảm, các vùng nông thôn và thành phố nhỏ bên ngoài thủ đô Seoul càng rơi vào tình trạng mất cân bằng nghiêm trọng. Y tế khó khăn, nhà ở eo hẹp, nuôi dạy con cái vất vả… khiến thanh niên rời bỏ quê hương, để lại sau lưng một xã hội già hóa với phần lớn là người cao tuổi.
Trong bức tranh ấy, các trường đại học địa phương – từng là niềm tự hào của nhiều thế hệ – nay dần lụi tàn. Sự “chảy máu” sinh viên không chỉ gây ra khủng hoảng giáo dục mà còn tác động trực tiếp đến kinh tế vùng.

Từ hào quang đến suy tàn
“Những năm 1980–1990, thời kỳ thi đại học bằng kỳ thi tuyển sinh quốc gia, vị thế của các trường danh tiếng ở địa phương cực kỳ cao. Trường Sư phạm Khoa tiếng Anh của Đại học Quốc gia Busan (PNU) thậm chí còn cạnh tranh hơn cả nhiều khoa thuộc Yonsei hay Korea. Vào được Y khoa của PNU hoặc Đại học Quốc gia Kyungpook thì còn được coi là thành tích vượt cả Seoul National. Ngay cả Luật khoa của Đại học Dong-A cũng là ‘cánh cửa vàng’.” – một cán bộ lâu năm tại PNU nhớ lại.
Khi đó, các tập đoàn lớn như Samsung Electronics, Hyundai Heavy Industries còn chủ động “săn đón” sinh viên giỏi từ những trường đại học địa phương này. Không ít lãnh đạo cấp cao của các doanh nghiệp hàng đầu hiện nay xuất thân từ những ngôi trường ấy.
Nhưng nay, thực tế đã đảo chiều. Đại học Busan – trường được xem là “trụ cột” của khu vực – ghi nhận hơn 1.000 sinh viên bỏ học chỉ trong năm 2023. Nhiều sinh viên bỏ ngang để ôn thi lại, với mục tiêu duy nhất: “thoát khỏi địa phương”, hướng đến các trường ở Seoul hay ít nhất là “In-Seoul” (các trường đại học trong thủ đô).
“Người trẻ biến mất” – khuôn viên và phố sinh viên trở nên hoang vắng
Ngày 19/8, phóng viên có mặt tại khuôn viên PNU (Busan Campus). Trước thềm khai giảng, nhưng thay vì cảnh đông đúc như trước, chỉ lác đác vài sinh viên xuất hiện tại thư viện và tòa nhà chính.
Kim Ji-min (22 tuổi, sinh viên năm 3 khoa Nhân văn) cho biết:
“Không ít bạn bè trong khoa đã bỏ học giữa chừng để thi lại vào trường ở Seoul. Ngay cả những sinh viên còn ở lại cũng thường tranh thủ kỳ nghỉ hoặc trong năm học ra Seoul thực tập, vì vậy trường giờ không còn nhộn nhịp như trước.”
Tình trạng tương tự diễn ra ở Đại học Dong-A (Busan). Ngày 18/8, ngay trước cổng chính chỉ thấy một tấm băng rôn chúc mừng Bộ trưởng Lao động Kim Young-hoon (cựu sinh viên khoa Chăn nuôi, khóa 1987), nhưng bóng dáng sinh viên hiếm hoi. Buổi lễ tốt nghiệp mùa hè diễn ra trong thưa thớt người tham dự. Một sinh viên tốt nghiệp thậm chí chia sẻ: “Nhiều bạn bè bỏ học giữa chừng hoặc không quan tâm đến lễ tốt nghiệp nữa.”

Con số biết nói: 8 vạn sinh viên rời bỏ đại học địa phương trong 5 năm
Theo số liệu Bộ Giáo dục do nghị sĩ Kim Dae-sik (Ủy ban Giáo dục, đảng Quyền lực Quốc dân) công bố, từ 2019 đến 2023, 32 trường đại học quốc lập ngoài Seoul có tổng cộng 84.521 sinh viên bỏ học. Trung bình, mỗi trường ghi nhận 528 sinh viên bỏ học/năm – gấp đôi mức trung bình 220 người ở các trường quốc lập tại Seoul.
Riêng Đại học Busan, trung bình 975 sinh viên rời trường mỗi năm. Riêng năm 2023, con số này vượt mốc 1.060 sinh viên. Điều này cho thấy sức hút của các trường thủ đô áp đảo tuyệt đối so với địa phương.
Khoảng cách việc làm và cơ hội – nguyên nhân lớn nhất của “làn sóng di cư”
Không chỉ việc học, mà ngay cả cơ hội việc làm cũng tạo nên khoảng cách ngày càng lớn. Tại các trường ở Seoul, mùa tuyển dụng tháng 3 luôn nhộn nhịp hội chợ việc làm, doanh nghiệp đến trực tiếp tổ chức buổi giới thiệu, treo băng rôn chào đón sinh viên mới trúng tuyển.
Trong khi đó, nhiều trường ở Busan hay các tỉnh lẻ “chạy đôn chạy đáo” mời doanh nghiệp đến nhưng vẫn khó thành công. Một cán bộ hỗ trợ sinh viên Đại học Quốc gia Pukyong thừa nhận: “Chúng tôi liên tục liên hệ doanh nghiệp, nhưng đặc biệt là tập đoàn lớn, họ không mặn mà. Họ cho rằng sinh viên sẽ tự nộp hồ sơ lên Seoul nên không cần phải xuống tận nơi.”
Sinh viên địa phương cũng đành phải di chuyển. Một nữ sinh Pukyong sắp tốt nghiệp cho hay: “Muốn gặp doanh nghiệp lớn thì chỉ còn cách lên Seoul, tốn tiền tàu cao tốc KTX nhưng không thể khác. Ngay cả học nhóm, luyện phỏng vấn cũng phải ra thủ đô. Ở lại Busan chẳng khác nào bỏ lỡ cơ hội.”
Phố sinh viên biến thành “phố treo biển cho thuê”
Sự sụt giảm sinh viên kéo theo hệ lụy trực tiếp cho kinh tế khu vực. Tại Busan, “phố trẻ” trước cổng PNU từng là 1 trong 3 khu phố sầm uất nhất (cùng Seomyeon và Nampo-dong), nay nhan nhản biển “cho thuê”. Trong đoạn phố chỉ dài 450m từ ga tàu điện ngầm PNU đến cổng trường, có ít nhất 20 mặt bằng bỏ trống.
Một tòa nhà trước kia là quán game lớn ngay cổng trường, nay bỏ không hơn 1 năm. Mặc dù giá thuê đã giảm một nửa, chủ nhà vẫn chưa tìm được khách. Tình cảnh tương tự cũng xuất hiện quanh Đại học Dong-A, nơi nhiều cửa hàng ăn uống, karaoke, thậm chí cả cửa hàng fastfood cũng vắng bóng khách.
Theo dữ liệu hệ thống thống kê bất động sản (2/2025), tỷ lệ trống của mặt bằng kinh doanh quanh các trường địa phương cao gấp nhiều lần thủ đô: Đại học Chonnam 37,1%, Đại học Chungbuk 30,4%, Đại học Busan 22,1%, Đại học Dong-A 26,6%. Trong khi đó, hầu hết khu đại học Seoul giữ mức dưới 10%.

Giải pháp nào cứu vãn? “Cần cú hích vượt ngoài dự đoán”
Tổng thống Lee Jae-myung từng cam kết xây dựng “10 đại học quốc gia tầm cỡ Seoul” trên khắp đất nước, lấy cảm hứng từ hệ thống Đại học California (UC) của Mỹ. Ý tưởng là biến mỗi trường quốc lập thành “ngọn cờ” trong một lĩnh vực: kỹ thuật, y khoa, hàng hải, AI… để cạnh tranh toàn cầu.
Tuy nhiên, các chuyên gia cho rằng thiếu nguồn lực tài chính khổng lồ thì lời hứa sẽ chỉ là khẩu hiệu. Trong khi hệ thống UC từng được đầu tư tới 49.000 tỷ won, thì ngân sách chính phủ Hàn Quốc dành cho 10 trường quốc lập trọng điểm chỉ ở mức 5.000–6.000 tỷ won
.
Giới học thuật đề xuất những “ưu đãi gây sốc” mới đủ sức níu chân sinh viên. Giáo sư Park Nam-gi (ĐH Sư phạm Gwangju) nhấn mạnh:
“Phải nghĩ đến các chính sách chưa từng có: miễn toàn bộ học phí, ký túc xá miễn phí, kèm thêm hỗ trợ tài chính. Nếu không, sinh viên vẫn sẽ chọn Seoul – nơi hội tụ sức mạnh văn hóa, xã hội và cơ hội nghề nghiệp.”

Song song, các trường cần chiến lược đặc thù gắn với ngành công nghiệp địa phương. Chẳng hạn, Busan đang trỗi dậy nhờ ngành đóng tàu, tuyến đường hàng hải Bắc Cực và sự hiện diện của Bộ Hải dương – Thủy sản, đây hoàn toàn có thể là “lá bài đặc trưng” để biến PNU thành trung tâm đào tạo hàng hải – công nghiệp biển hàng đầu châu Á.
Theo Sisa Journal
Bình luận 0

Tin tức
Doanh nghiệp Hàn Quốc quay lưng với chương trình tuyển dụng lao động nước ngoài

Bị nghi ngờ điều khiển xe hư hỏng, lao động nước ngoài bỏ chạy 2 km rồi bị bắt tại chỗ ở Jeju

Hơn 12% doanh nghiệp dưới 5 người ở Hàn Quốc bị nghi giả mạo để né luật lao động

Dân số nông nghiệp Hàn Quốc chạm ngưỡng 2 triệu người: Báo động khủng hoảng nhân lực ở nông thôn

Park Hang-seo và câu chuyện bị “bắt cóc hụt” ở Việt Nam : Hồi chuông cảnh tỉnh giữa làn sóng tội phạm nhắm vào người Hàn ở Đông Nam Á

Trước khi đi bay ra nước ngoài từ Hàn Quốc, nhất định phải kiểm tra thông tin nhà ga (terminal)!

Lao động Việt tại Hàn Quốc trải nghiệm văn hóa và Phật giáo Hàn trong kỳ nghỉ Chuseok

Cheongdo mở đăng ký chương trình lao động thời vụ nước ngoài 2026

Jinju tiếp nhận hồ sơ lao động thời vụ nước ngoài năm 2026 - Giải pháp cho mùa vụ thiếu nhân công

Gwangju lan tỏa yêu thương: Hỗ trợ gửi quà về quê cho các gia đình đa văn hóa

Gurye tổ chức lớp học nấu ăn văn hóa truyền thống Hàn Quốc dành cho cô dâu nhập cư

Hàn Quốc khởi động chương trình “Áo ấm mùa đông” dành cho lao động nhập cư

Hàn Quốc và những cái chết không tên: Sự thật đau lòng về lao động xa xứ

Vượt mốc 100,000 - Người Việt trở thành cộng đồng du học sinh lớn nhất tại Hàn Quốc

Lao động nhập cư ở Hàn Quốc ngày càng khó nhận tiền lương bị nợ dù Nhà nước có chính sách chi trả thay
