Phim Kiểu Ma Dong Seok Gục Trước Một Bà Già Cầm Dao
Với sự xuất hiện của hai tác phẩm đối lập là “거룩한 밤: 데몬 헌터스” (Holy Night: Demon Hunters) và “파과” (The Old Woman With The Knife), khán giả Hàn Quốc vừa có một kỳ nghỉ lễ rạp chiếu đầy trầm lặng.
Nhưng trong khi một phim bị chê là thất bại kỹ thuật, thì một phim lại gợi mở một hướng đi mới: điện ảnh có thể nhỏ gọn, tinh tế, nhưng vẫn đủ sức nặng để làm nên chuyện.

Khi cú đấm không còn cứu nổi kịch bản
“Đêm Thánh” là ví dụ rõ ràng nhất cho thấy cái bóng quá lớn của thương hiệu “범죄도시” (Thành Phố Tội Phạm) đã làm lu mờ chính diễn viên chủ lực của nó Ma Dong Seok.
Thay vì mang đến một câu chuyện trừ tà với lớp lang tâm lý hay chiều sâu đức tin, bộ phim trượt dài trong những pha hành động “giả tưởng” thiếu sức nặng và một cốt truyện được kể bằng lời thoại lười biếng.
Khi cú đấm trở thành lối thoát cho mọi vấn đề kể cả quỷ dữ thì điện ảnh chỉ còn là màn múa cơ bắp rỗng.
Trong một thời đại mà khán giả đang khát những trải nghiệm nhiều tầng lớp hơn là chỉ những đòn đánh như game, “Đêm Thánh” trở thành bài học về việc: ngôi sao lớn cũng không thể cứu nổi một kịch bản yếu.
파과 - The Old Woman With The Knife vượt lên
Trái ngược, “파과” là một tác phẩm không hào nhoáng, nhưng đủ sức lay động. Dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Gu Byeong-mo, phim kể về Jogeok nữ sát thủ 60 tuổi đã đi đến cuối đời nghề và hành trình cuối cùng mà bà chọn không để giết, mà để bảo vệ điều còn lại của lòng nhân.
Không quá đậm chất hành động, không màu mè chiêu trò, phim là nơi Lý Hye Young bừng sáng không phải nhờ những pha đánh đấm mãn nhãn, mà bởi ánh mắt đầy trăn trở và dáng người gầy guộc chứa nỗi đau không ai chạm tới.

“파과” có thể chưa hoàn hảo: nó hơi lê thê ở phần biên tập, thoại văn học hơi lạc nhịp với màn ảnh, và hành động đôi lúc bị phô diễn quá đà. Nhưng nó dám đặt một người phụ nữ lớn tuổi làm trung tâm của một phim hành động – điều hiếm thấy ở cả điện ảnh Hàn và thế giới. Đó là bước đi nhỏ nhưng quan trọng.
Làn sóng điện ảnh mới: Vừa vặn, có lý do và có tâm hồn
Sự xuất hiện đồng thời của hai phim này phản ánh rõ sự phân hóa trong chiến lược làm phim hiện tại ở Hàn Quốc. Một bên tiếp tục trông chờ vào công thức cũ sao lớn, thể loại hot, kỹ xảo nhiều.
Một bên chấp nhận thu mình, tập trung vào diễn xuất, tâm lý và chất liệu văn học. Và chính ở hướng thứ hai, dù chưa tạo nên “kỳ tích phòng vé”, vẫn cho thấy điện ảnh Hàn không hề lùi bước mà đang lùi lại một nhịp để nghĩ xa hơn. Giữa khủng hoảng khán giả, cuộc cạnh tranh khốc liệt với nội dung toàn cầu hóa và thị trường chiếu rạp ngày càng co cụm, thì những tác phẩm như “파과” đang âm thầm chứng minh: phim Hàn không chỉ sống bằng tiền, mà còn bằng trái tim.
Bình luận 0

Văn hóa
"Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui”: Người lớn Hàn Quốc phát cuồng vì sự dễ thương

Khi Phật Giáo Tại Hàn "Quẩy" EDM và Bán Áo Thun

Khi "Thực Phẩm Hoàng Gia" Bước Xuống Phố

🎬 Khi hoạt hình Hàn Quốc cất tiếng ở Hollywood

🔥 Cuộc Thi Quốc Tế Video AI & Metaverse Tỉnh Gyeongsangbuk 2025

Sau Ánh Hào Quang Nobel, Han Kang Trở Lại Với "Ánh Sáng và Sợi Chỉ"

Công Thức Khiến Phim Hàn Quốc Trở Thành "Cỗ Máy Bất Bại" Trên Thị Trường Toàn Cầu

Không Có Phim Hàn Tại Cannes 2025?

CĐM Hàn Quốc Tranh Cãi Kịch Liệt Về No Kids Zone

Tại Sao Người Nhật Lại Đổ Xô Đến Hàn Quốc Chỉ Để Mua Thứ Này?

Đôi dòng về tiểu thuyết "Tôi Đã Đến Thăm Cha" của nhà văn Shin Kyung-Sook

Văn hóa “thành công không ngủ” tại Hàn Quốc: Áp lực vô hình đang hủy hoại sức khỏe và xã hội

GÓC KHUẤT: Hàn Quốc đã làm gì với thế hệ bị bốc hơi?

Làm thêm mà không có vibe thì Gen Z next ngay!

Tại sao Gen Z phải luôn xin lỗi vì sự khác biệt của mình?
