Làm sao tôi đã gục ngã và đứng dậy?

(Một hồi tưởng về sự sống và cái chết)
Có một thời, tôi không thể chợp mắt khi nghĩ đến cái chết. Không phải vì hình ảnh tăm tối mà nó mang lại, mà bởi vì nó quá bất ngờ, quá bất lực.
Những người tôi yêu thương họ vẫn nói cười, vẫn lên kế hoạch cho ngày mai, rồi một hôm bỗng ngã quỵ, biến mất như một nháy mắt.
Tôi từng đứng lặng giữa hành lang bệnh viện, tay cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhìn anh bạn thân trốn vào nhà vệ sinh để khóc. Tôi chẳng biết phải cư xử thế nào. Những lúc ấy, tất cả lời khuyên, động viên, hay lý trí đều trở thành thừa thãi. Có những nỗi đau khiến con người ta câm lặng.

Cô bạn từng cùng tôi đặt ra những mục tiêu xa xôi biến mất sau một cơn bạo bệnh. Không phải ai cũng có đủ dũng khí để đối diện với cái chết của chính mình. Còn tôi, tôi không có dũng khí để đối mặt với sự bất lực của chính mình khi nhìn họ dần rời xa. Tôi từng nghĩ mình sẽ không thể vượt qua những ngày như thế. Đêm dài đứt đoạn, những câu hỏi về sự công bằng, về ý nghĩa cuộc đời, về lý do tại sao người tốt lại ra đi sớm không có câu trả lời.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn ở đây. Không phải vì tôi mạnh mẽ, mà vì tôi chưa từ bỏ. Có lẽ, tôi mang theo cả những ước mơ họ để lại. Tôi đã sống như thể đang đi tiếp con đường dang dở của họ không phải vì tôi có nghĩa vụ, mà vì tôi muốn thế. Sống trong tuổi trẻ, tôi từng sợ hãi sợ bệnh tật, sợ chia ly, sợ một ngày tất cả tan biến. Nhưng khi ngoảnh lại, tôi biết ơn chính mình vì đã không dừng lại.
Tôi biết ơn vì đã không để sự sợ hãi kéo mình xuống mãi mãi. Tôi không thể chọn cái chết, nhưng tôi có thể chọn cách sống. Có thể tôi không mơ về một “cái chết thanh thản” – vì tôi đã thấy quá nhiều sự ra đi trong câm lặng và đau đớn. Nhưng tôi bắt đầu mơ về một “cuộc sống đẹp” một cuộc sống mà khi nó kết thúc, tôi sẽ không còn điều gì tiếc nuối.
Không ai biết khi nào sẽ đến lúc dừng lại. Nhưng nếu có thể sống trọn vẹn, sống chân thành, sống cho cả phần của những người từng đi cùng mình có lẽ đó đã là một sự chuẩn bị cho “cái chết đẹp nhất” rồi.
Bình luận 0

Tám chuyện
VÌ SAO NGƯỜI VIỆT NAM HỌC GIỎI NHƯNG THIẾU THÀNH TỰU ?

Làm việc để sống hay sống để làm việc?

Jung Woo-sung là cha ruột của con trai Moon Ga-bi

5 Album nhạc để đưa bạn tới những vùng sâu thẳm nhất của tâm hồn

Khi “lải nhải” cũng là một kỹ năng

Có những thuật ngữ nên được dùng "đúng" trong môi trường làm việc...

NỖ LỰC TỚI BAO GIỜ THÌ TỪ BỎ?

Đoạn hội thoại thú vị giữa Quản lý nhân sự và Ứng viên xin việc về chuyện bàn giao...

Cơ hội việc làm là do bản thân bạn tự tạo ra chứ không phải ai khác…

Tìm Chủ Nhân Cho Chú Chó Đi Lạc / 강아지의 주인을 찾습니다 (Goyang- 고양시)

Mình chưa từng nghĩ mình sẽ bị "đuổi việc"...

Điều may mắn nhất khi đi làm...

🍰 Bất ngờ tại văn phòng: Tự nhiên thấy bánh Việt Nam!

MÌNH CÓ TRẢI NGHIỆM KHÔNG TỐT VỚI CÁC HEADHUNTERS

Làm sao để đối mặt với nỗi sợ lớn nhất cuộc đời bạn?
