Trượt ván, không trượt đời!
Mấy trò mạo hiểm á?
Ừ thì... nó máu thật!

🤦♀️🤦♀️🤦♀️ Mà máu ở đây không phải kiểu bốc đồng đâu, mà là máu lửa, máu chơi tới nóc, máu sống không hối hận. Người ta hay nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi vừa ăn vạ giữa chợ, kiểu:
“Ủa? Con gái mà chơi mấy trò đó á?”
Ừ, đó giờ tôi chơi hết.
Trượt ván, leo núi, đạp xe đường dài, fixed gear, trekking xuyên rừng, đi phượt qua đèo cao suýt trượt bánh xuống vực,… bạn kể ra được trò nào ngầu, tôi sẽ “ngầu hoá” được bằng chính cái đầu gối trầy và nước da nâu bền vững như bánh mì cháy cạnh.
💁♀️ Và không, tôi không bị khùng.
Tôi chỉ được ông pô của mình truyền cho một triết lý sống nghe qua tưởng đùa mà thấm tận tim:
“Đời người có một lần, mấy cái vui không thử thì sau này già ngồi ghế đá công viên tiếc tới chết.”
Ừ, vậy là tôi lao đầu vào đủ trò như thể cuộc đời là một cái menu buffet cảm giác mạnh. Và dù thi thoảng buffet hơi mặn (vì khó quá, té sấp mặt), tôi vẫn thấy đáng từng giây phút.
Tôi không biết mấy người khác sao chứ, hồi nhỏ tôi không chơi búp bê. Tôi chơi xe điều khiển, robot biến hình, xếp đá thành chướng ngại vật rồi… tự mình nhảy qua.
Tới lớn, level tăng dần: xe đạp địa hình, ván trượt, rồi chuyển qua leo núi, rồi trekking 3 ngày chưa tắm (vâng, vẫn sống).
Ai hỏi:
“Con gái mà chơi mấy trò đó có sợ không?”
Tôi cười:
“Ờ, cũng sợ… nhưng mà mê hơn!”
Mà hài nhất là trong họ hàng tôi thì tư tưởng “con trai làm việc lớn, con gái làm việc nhà” nó vẫn như firmware chưa update. Nhưng ông pô tôi thì lại là bản nâng cấp Android mới nhất, ổng không bao giờ bắt tôi mặc váy, không bao giờ bảo tôi “ngồi yên cho dịu dàng”.
Ổng chỉ bảo:
“Mày muốn làm gì thì làm, miễn đừng dại.”
(Và khổ nỗi là định nghĩa “dại” của ổng hơi lỏng, nên tôi tha hồ quậy.)

Có người sinh ra đã có điểm tựa, còn tôi thì có cái ba lô to gần bằng người và chiếc xe đạp địa hình. Nhưng mà không sao. Tôi không có GPS chỉ đường đời, tôi có… tấm bản đồ vẽ tay bằng mơ mộng và lì lợm. 🤷♂️🤷♂️
Tôi từng đâm đầu vào mấy dự án không ai tin là mình gánh nổi. Bị deadline dí? Có. Mất ngủ? Có. Tự hỏi “ủa mình làm gì vậy trời?”? Có nốt.
Nhưng hôm sau vẫn tỉnh như sáo, mở mắt ra… tôi lại cười.
Không phải vì tôi điên. Mà vì tôi biết:
Mình đang sống thiệt.👅👅 Không sống kiểu 8 tiếng hành chính, 16 tiếng tồn tại.
Bạn không cần phải có một gia đình hoàn hảo, không cần người vỗ vai động viên. Chỉ cần nhớ:
Nếu không chịu lao vào sân, bạn mãi chỉ là người ngồi ghế dự bị.
Mà ghế dự bị thì không bao giờ được ghi bàn. Và cũng không được vinh danh.
🔥🔥🔥 Còn trẻ? Ngại gì không vấp!
Té thì đứng dậy, quần rách thì vá, da trầy thì bôi thuốc.
Quan trọng là: mặt vẫn ngẩng cao và tim vẫn đập rộn ràng.
Tóm lại, tôi không phải con gái "khác thường". 🤷♀️
Tôi chỉ là một người… được sống đúng như mình muốn, nhờ có một ông pô chất như nước cất, và một tuổi trẻ không biết sợ là gì. 🔥🔥
Và nếu bạn đang chờ một ai đó cho phép bạn được sống như vậy… 👌👌👌
💁♀️Thì thôi khỏi chờ. Tự ký giấy phép đi.
Bình luận 0

Tám chuyện
Sống Tối Giản – Hành Trình Yêu Bản Thân Trên Đất Hàn Của Cô Gái Tuổi 30

Giữa xứ người
Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên mình đi cà phê một mình ở Hàn Quốc.

Hàn quốc đã giúp tôi hoàn chỉnh hơn 🩷

Khẩu vị món ăn Hàn Quốc qua lăng kính của một nàng dâu Việt

Ăn Mì Gói Bên Bờ Sông – Một Ký Ức Nhỏ Trong Những Ngày Du Học Ở Hàn Quốc

Bên cạnh bà, tôi học cách bình tĩnh

Lá cờ Việt ở Osaka

Hôm nay tôi đã bơi cùng sứa

Một thứ mà 3 trong số 10 người Hàn Quốc luôn chú ý trước lúc rời khỏi phòng khi đi du lịch

Tranh cãi về đạo đức nơi công cộng của Kim Na-young, liệu cộng động mạng quá khắt khe hay người nổi tiếng thiếu ý thức?

Nhà xác.

Tôi có thể nhớ lại cảm giác là một con người.

Ba niềm tin cốt lõi Phật giáo

Cuộc chơi quyền lực trong Tư Pháp
