Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, nói tiếng Hàn, sống như người Hàn nhưng không được gọi là người Hàn
Xin chào, tôi tên là A. Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, lớn lên ở đây, học trường công, nói tiếng Hàn như tiếng mẹ đẻ. Nhưng có một điều mà bạn có thể sẽ thấy kỳ lạ: Tôi không có quốc tịch Hàn Quốc.
Tôi có hai cái tên. Một cái tên tiếng Hàn, là tên mà bố mẹ đặt cho tôi khi tôi chào đời ở Hàn Quốc. Một cái tên tiếng Việt, là tên bắt buộc phải dùng để làm giấy tờ, hợp pháp hóa thân phận khi trưởng thành. Tôi và hai em gái cũng giống nhau, đều sinh ra và lớn lên tại đây, hoàn toàn không biết tiếng Việt. Thế nhưng, về mặt pháp lý, chúng tôi không được công nhận là người Hàn Quốc.
Từ nhỏ tôi đã học cách sống lặng lẽ
Tôi chưa từng được sống thật sự tự do như các bạn cùng trang lứa. Mỗi lần thấy cảnh sát là tim tôi thót lại. Từ nhỏ, ba mẹ luôn dặn rằng đừng gây chú ý, đừng nói chuyện quá lớn tiếng ngoài đường, đừng làm gì khiến người ta để ý. Vì chỉ một lần bị kiểm tra giấy tờ thôi, cả gia đình có thể bị trục xuất.
Tôi không dám đến bệnh viện khi bị ốm vì không có giấy tờ, không có bảo hiểm. Cũng không dám mơ ước đi đâu xa. Có lần, tôi được chọn đi thi hát ở nước ngoài khi học tiểu học, nhưng phải từ chối vì không có hộ chiếu.

Tôi từng mơ ước học ngành kỹ thuật âm thanh, từng được các thầy cô khen ngợi, đánh giá cao khả năng. Nhưng rồi giấc mơ đó dừng lại sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba. Tôi không xin được visa du học đúng thời hạn, và kế hoạch học đại học tan biến.
Khi bạn bè gọi tôi là người nước ngoài
Có nhiều người bạn thân thiết luôn gọi tôi bằng tên tiếng Hàn, coi tôi như người Hàn thật sự. Nhưng mỗi lần làm giấy tờ, tôi lại phải lôi ra thẻ người nước ngoài với một cái tên xa lạ. Một lần ở đại học, có người biết tôi không phải người Hàn, họ trêu chọc tôi bằng tiếng Hàn ngay trước mặt. Tôi cười cho qua, nhưng trong lòng đau nhói.
Tôi nhớ lại hồi tiểu học, có bạn biết tôi là người “bất hợp pháp” rồi hỏi: “Bạn là Việt Cộng hả?” Khi đó tôi còn chưa biết “Việt Cộng” là gì, chỉ cảm thấy xấu hổ và muốn biến mất.
Tôi đã đánh mất nhiều cơ hội chỉ vì thiếu giấy tờ
Tôi tốt nghiệp ngành truyền thông với thành tích tốt. Tôi gửi hơn năm mươi bộ hồ sơ xin việc nhưng không có nơi nào phản hồi. Lý do là vì tôi không có quốc tịch. Người nước ngoài như tôi phải làm đúng ngành được đào tạo mới được cấp visa, nhưng chẳng có công ty nào muốn thuê một người không rõ ràng giấy tờ.
Tôi nhìn bạn bè ra trường, điểm thấp hơn tôi, đã đi làm ổn định mà chạnh lòng. Nếu trong ba năm tới tôi vẫn không xin được việc, tôi sẽ phải rời khỏi Hàn Quốc.
Tôi từng sống nhờ lòng tốt của người xa lạ
May mắn là tôi không cô đơn. Linh mục ở nhà thờ nơi bố mẹ tôi làm việc, cùng với những người giáo dân tốt bụng, đã giúp đỡ chúng tôi hàng tháng. Các bác sĩ từng chữa trị miễn phí khi tôi đau ốm. Các thầy cô giáo thì luôn giúp tôi hoàn tất thủ tục nhập học, chăm sóc tôi như người nhà.
Dù sống trong sợ hãi, dù phải luôn dè chừng, tôi biết vẫn còn rất nhiều người tốt.
Tôi muốn được gọi là người Hàn đúng nghĩa
Tôi không xin ở lại Hàn Quốc vì tôi thích sống ở đây. Mà bởi vì tôi không biết sống ở đâu khác. Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nói tiếng Hàn, sống như một người Hàn, nghĩ như một người Hàn. Nhưng pháp luật không công nhận tôi là người Hàn.
Muốn được công nhận là công dân Hàn Quốc, tôi sẽ phải sống thêm ít nhất mười bốn năm nữa. Bốn năm với visa lao động, sau đó là năm năm với visa cư trú dài hạn. Rồi lại thêm năm năm nữa mới có thể nộp đơn xin quốc tịch.
Mười bốn năm để được công nhận là chính mình.
Tôi không muốn sống như một cái bóng nữa
Tôi không muốn tiếp tục sống như một “người vô hình”. Tôi không muốn bị gọi là người nước ngoài ở nơi tôi gọi là nhà. Tôi không muốn em gái tôi phải từ bỏ ước mơ chỉ vì không có giấy tờ.
Tôi đã từng muốn từ bỏ. Nhưng tôi không muốn hai mươi năm sống ở đây trở nên vô nghĩa. Tôi sẽ cố gắng đến cùng để được công nhận là người Hàn, không chỉ bằng giấy tờ, mà bằng tất cả tình cảm và cuộc sống tôi đã gửi gắm vào nơi này.
Nếu bạn đang đọc đến đây
Có thể bạn là một người giống tôi, từng sống với danh phận "người ngoài" ở chính nơi mình lớn lên. Có thể bạn là người Hàn Quốc, sinh ra và lớn lên tại đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có những người như tôi vẫn đang phải đấu tranh từng ngày chỉ để được sống hợp pháp.
Tôi không xin gì nhiều. Tôi chỉ mong được thừa nhận là một phần của xã hội mà tôi đã gọi là quê hương.
Tôi là người Hàn Quốc, không phải vì quốc tịch trên giấy, mà vì cả tuổi thơ, ký ức và trái tim tôi đều thuộc về nơi này.
Bình luận 0

Tám chuyện
NHỮNG SỰ THẬT MÌNH NHẬN RA SAU KHI ĐI LÀM THÊM

Tin vui cho cộng đồng yêu thú cưng: Bệnh viện thú y đại học lớn nhất Hàn Quốc sắp được xây dựng tại Busan

Lại một câu chuyện chán đời về ngành Y

Bạn đã bao giờ cảm thấy khó chịu khi phải làm việc nhóm chung với người Hàn?

Lần đầu tiên AI "cãi lời" con người và tự sửa mã lệnh? Liệu thế chiến giữa robot và con người đang tới gần??

Mình khá sốc khi biết tỷ lệ mắc ung thư dạ dày của người Hàn cao gấp 10 lần người Mỹ

Trải nghiệm thuê nhà không được vui vẻ của mình

Ăn nhiều thức ăn nhanh, người trẻ có nguy cơ đối mặt nguy cơ mắc bệnh viêm ruột suốt đời

Khi Một Chiếc Ly Rượu Trở Thành Lý Do Để Tôi Rời Bỏ Công Sở

Bạn chấp nhận mức lương bao nhiêu khi về Việt Nam làm việc?

Tại Sao Người Hàn Lại E Dè Với Nước Khi Du Lịch Việt Nam?

Liệu Hàn Quốc đang tiến gần tới một "vùng tối" kinh tế không thể đảo ngược?

Không Ai Biết Ai, Nhưng Vẫn Là Một Dạng Đồng Hành

Ăn Cơm Ở Nhà (Dù Chỉ Đang Sống Một Mình)

TÂM SỰ MỎNG CỦA DU HỌC SINH SAU TỐT NGHIỆP: VỀ HAY Ở LẠI?
