Tôi chỉ muốn được nói ra điều mình nghĩ
Có những lúc tôi giận không phải vì ai đó, mà vì chính mình
Gần đây tôi đọc được một bài viết tên là “하고 싶은 말 못 하는 내게 화가 난다면” – tạm dịch: Nếu bạn giận chính mình vì không thể nói điều mình muốn.

Bài viết ngắn thôi, nhưng tôi đọc xong cứ thấy nghẹn ngực mãi.
Vì tôi từng như thế.
Giận vì ai đó hành xử tệ – nhưng rồi giận nhiều hơn vì mình không thể lên tiếng.
Thấy ai chen ngang, ai vô ý… mà không nói được gì.
Ai đó ngồi vào bàn mình, mở sách của mình ra đọc to như thể là chuyện bình thường – còn mình thì chỉ cười trừ cho qua.
Và thế là suốt cả ngày hôm đó, tôi không thể vui nổi.
Khi người khiến mình tổn thương nhất… là chính mình
Tôi đã nhiều lần tức giận như vậy.
Nhưng điều làm tôi trăn trở nhất là tôi lại giận bản thân nhiều hơn người kia.
“Mình chỉ cần nói một câu thôi mà.”
“Sao lúc đó mình lại im lặng?”
“Lẽ ra mình phải đứng lên vì chính mình.”
Cái cảm giác vừa uất ức, vừa hèn nhát, vừa thất vọng ấy… có lẽ không ai xa lạ.
Giống như có một phần trong mình đang hét lên, nhưng phần còn lại thì nhấn chìm tiếng hét đó xuống.
Và đến cuối cùng, thứ duy nhất còn lại là một cơn giận âm ỉ không có chỗ trút.
Hóa ra cảm xúc không có lỗi – chỉ là mình chưa kịp hiểu nó
Bài viết mà tôi đọc đã giúp tôi nhìn rõ một điều:
Cảm xúc – nhất là sự tức giận – không phải là “thứ xấu” cần phải kìm nén.
Nó là một tín hiệu.
Nó nói với mình rằng: “Có điều gì đó đang vượt quá giới hạn chịu đựng.”
Và đôi khi, cái cảm xúc “giận dữ” ấy không chỉ là vì bị ai đó làm phiền.
Nó còn là:
sự tổn thương vì không được tôn trọng,
sự xấu hổ vì điều riêng tư bị phơi bày,
sự bất lực vì không đủ can đảm để nói “không”.
Chỉ khi dám ngồi lại và gọi tên chính xác cảm xúc, mình mới thôi trách mình “yếu đuối”, “vô dụng” như trước.
Tôi học được một điều: Nói ra không phải để làm tổn thương người khác – mà là để bảo vệ chính mình

Càng lớn, tôi càng nhận ra: im lặng không phải lúc nào cũng là nhịn nhục.
Nó đôi khi là một vết thương âm thầm.
Mà vết thương thì không thể lành nếu cứ giấu kín.
Tôi không muốn trở thành người lúc nào cũng phản ứng gay gắt, nhưng tôi cũng không muốn trở thành người luôn nuốt lời vào trong để rồi tự làm mình tổn thương.
Tôi học cách nói:
“Làm ơn đừng mở đồ của mình.”
“Bạn đang ngồi vào bàn của mình rồi đấy.”
“Tôi không thấy thoải mái khi bạn nói như vậy.”
Không cần nặng lời.
Chỉ cần vừa đủ để mình được lắng nghe và tôn trọng.
Mỗi lần dám nói, tôi thấy mình trưởng thành hơn một chút
Thật ra, ai cũng có lúc im lặng vì sợ – sợ làm tổn thương, sợ bị đánh giá, sợ bị cô lập.
Nhưng nếu cứ im mãi, mình sẽ là người đánh mất chính mình đầu tiên.
Sau mỗi lần dám nói ra – dù chỉ là một câu nhỏ – tôi thấy mình mạnh mẽ hơn một chút.
Và điều kỳ diệu là:
Thế giới không sụp đổ, người khác không ghét bỏ tôi – mà ngược lại, họ bắt đầu hiểu tôi hơn.
“Tôi muốn sống một cuộc đời mà mình có thể nói điều mình nghĩ.”
Câu nói ấy nghe đơn giản. Nhưng là một hành trình dài với rất nhiều người.
Nếu bạn đang giận ai đó – hay chính mình – vì đã không thể nói ra điều cần nói, hãy biết rằng: bạn không cô đơn.
Và bạn vẫn còn cơ hội – bắt đầu từ lần sau, hoặc ngay bây giờ.
Bài viết lấy cảm hứng từ chia sẻ của nhà trị liệu tâm lý 박아름 – Giám đốc trung tâm 상담공간 숨비.
Biên tập & cảm nhận: một người từng im lặng quá lâu.
Bình luận 0

Tám chuyện
NHỮNG SỰ THẬT MÌNH NHẬN RA SAU KHI ĐI LÀM THÊM

Tin vui cho cộng đồng yêu thú cưng: Bệnh viện thú y đại học lớn nhất Hàn Quốc sắp được xây dựng tại Busan

Lại một câu chuyện chán đời về ngành Y

Bạn đã bao giờ cảm thấy khó chịu khi phải làm việc nhóm chung với người Hàn?

Lần đầu tiên AI "cãi lời" con người và tự sửa mã lệnh? Liệu thế chiến giữa robot và con người đang tới gần??

Mình khá sốc khi biết tỷ lệ mắc ung thư dạ dày của người Hàn cao gấp 10 lần người Mỹ

Trải nghiệm thuê nhà không được vui vẻ của mình

Ăn nhiều thức ăn nhanh, người trẻ có nguy cơ đối mặt nguy cơ mắc bệnh viêm ruột suốt đời

Khi Một Chiếc Ly Rượu Trở Thành Lý Do Để Tôi Rời Bỏ Công Sở

Bạn chấp nhận mức lương bao nhiêu khi về Việt Nam làm việc?

Tại Sao Người Hàn Lại E Dè Với Nước Khi Du Lịch Việt Nam?

Liệu Hàn Quốc đang tiến gần tới một "vùng tối" kinh tế không thể đảo ngược?

Không Ai Biết Ai, Nhưng Vẫn Là Một Dạng Đồng Hành

Ăn Cơm Ở Nhà (Dù Chỉ Đang Sống Một Mình)

TÂM SỰ MỎNG CỦA DU HỌC SINH SAU TỐT NGHIỆP: VỀ HAY Ở LẠI?
