Tôi chỉ muốn được nói ra điều mình nghĩ
Có những lúc tôi giận không phải vì ai đó, mà vì chính mình
Gần đây tôi đọc được một bài viết tên là “하고 싶은 말 못 하는 내게 화가 난다면” – tạm dịch: Nếu bạn giận chính mình vì không thể nói điều mình muốn.

Bài viết ngắn thôi, nhưng tôi đọc xong cứ thấy nghẹn ngực mãi.
Vì tôi từng như thế.
Giận vì ai đó hành xử tệ – nhưng rồi giận nhiều hơn vì mình không thể lên tiếng.
Thấy ai chen ngang, ai vô ý… mà không nói được gì.
Ai đó ngồi vào bàn mình, mở sách của mình ra đọc to như thể là chuyện bình thường – còn mình thì chỉ cười trừ cho qua.
Và thế là suốt cả ngày hôm đó, tôi không thể vui nổi.
Khi người khiến mình tổn thương nhất… là chính mình
Tôi đã nhiều lần tức giận như vậy.
Nhưng điều làm tôi trăn trở nhất là tôi lại giận bản thân nhiều hơn người kia.
“Mình chỉ cần nói một câu thôi mà.”
“Sao lúc đó mình lại im lặng?”
“Lẽ ra mình phải đứng lên vì chính mình.”
Cái cảm giác vừa uất ức, vừa hèn nhát, vừa thất vọng ấy… có lẽ không ai xa lạ.
Giống như có một phần trong mình đang hét lên, nhưng phần còn lại thì nhấn chìm tiếng hét đó xuống.
Và đến cuối cùng, thứ duy nhất còn lại là một cơn giận âm ỉ không có chỗ trút.
Hóa ra cảm xúc không có lỗi – chỉ là mình chưa kịp hiểu nó
Bài viết mà tôi đọc đã giúp tôi nhìn rõ một điều:
Cảm xúc – nhất là sự tức giận – không phải là “thứ xấu” cần phải kìm nén.
Nó là một tín hiệu.
Nó nói với mình rằng: “Có điều gì đó đang vượt quá giới hạn chịu đựng.”
Và đôi khi, cái cảm xúc “giận dữ” ấy không chỉ là vì bị ai đó làm phiền.
Nó còn là:
sự tổn thương vì không được tôn trọng,
sự xấu hổ vì điều riêng tư bị phơi bày,
sự bất lực vì không đủ can đảm để nói “không”.
Chỉ khi dám ngồi lại và gọi tên chính xác cảm xúc, mình mới thôi trách mình “yếu đuối”, “vô dụng” như trước.
Tôi học được một điều: Nói ra không phải để làm tổn thương người khác – mà là để bảo vệ chính mình

Càng lớn, tôi càng nhận ra: im lặng không phải lúc nào cũng là nhịn nhục.
Nó đôi khi là một vết thương âm thầm.
Mà vết thương thì không thể lành nếu cứ giấu kín.
Tôi không muốn trở thành người lúc nào cũng phản ứng gay gắt, nhưng tôi cũng không muốn trở thành người luôn nuốt lời vào trong để rồi tự làm mình tổn thương.
Tôi học cách nói:
“Làm ơn đừng mở đồ của mình.”
“Bạn đang ngồi vào bàn của mình rồi đấy.”
“Tôi không thấy thoải mái khi bạn nói như vậy.”
Không cần nặng lời.
Chỉ cần vừa đủ để mình được lắng nghe và tôn trọng.
Mỗi lần dám nói, tôi thấy mình trưởng thành hơn một chút
Thật ra, ai cũng có lúc im lặng vì sợ – sợ làm tổn thương, sợ bị đánh giá, sợ bị cô lập.
Nhưng nếu cứ im mãi, mình sẽ là người đánh mất chính mình đầu tiên.
Sau mỗi lần dám nói ra – dù chỉ là một câu nhỏ – tôi thấy mình mạnh mẽ hơn một chút.
Và điều kỳ diệu là:
Thế giới không sụp đổ, người khác không ghét bỏ tôi – mà ngược lại, họ bắt đầu hiểu tôi hơn.
“Tôi muốn sống một cuộc đời mà mình có thể nói điều mình nghĩ.”
Câu nói ấy nghe đơn giản. Nhưng là một hành trình dài với rất nhiều người.
Nếu bạn đang giận ai đó – hay chính mình – vì đã không thể nói ra điều cần nói, hãy biết rằng: bạn không cô đơn.
Và bạn vẫn còn cơ hội – bắt đầu từ lần sau, hoặc ngay bây giờ.
Bài viết lấy cảm hứng từ chia sẻ của nhà trị liệu tâm lý 박아름 – Giám đốc trung tâm 상담공간 숨비.
Biên tập & cảm nhận: một người từng im lặng quá lâu.
Bình luận 0

Tám chuyện
💭 “Breathe” (한숨) – Khi chỉ cần thở thôi cũng đã là nỗ lực

🌿 “To My Youth” – Một lá thư thì thầm gửi đến tuổi trẻ lặng lẽ

Bí quyết "lão hóa ngược" của một ông chồng U40

Khi robot vẽ bừa còn bán được giá hơn tranh của con người!

Dear My All (나의 모든 이들에게) - Bản nhạc chữa lành dành cho những tâm hồn mỏi mệt

Tám chuyện: Nên hay không việc phim Hàn ngập tràn cảnh uống rượu?

Có một cuộc chiến mới ở Hàn Quốc mang tên.. “đại dịch cô đơn”

Chiếc vòng cổ 42.000 USD của phu nhân Tổng thống Hàn: Bất ngờ được tìm thấy tại nhà người thân!

Gout – Căn bệnh cũng bị phân biệt giàu nghèo?

Biết được bí mật mà gia đình đã giấu kín cả đời… là một cảm giác rất ba chấm

Tại sao có những khách quen đang ăn uống đóng họ mỗi tuần đột nhiên biến mất? ( này là câu chuyện của tui thôi nha)

Món ăn nào mọi người thấy ngon nhất dù đã trải qua 10 năm?

Cách tôi phát hiện mình có bầu không giống phim Hàn chút nào!!

Tại sao trẻ em bây giờ lại trở nên trầm cảm một cách kỳ lạ vậy mấy bà?

Bạo lực không chỉ là một cái tát – nó là ký ức dai dẳng chẳng ai thấy
