Tại sao có những khách quen đang ăn uống đóng họ mỗi tuần đột nhiên biến mất? ( này là câu chuyện của tui thôi nha)

Hồi lớp 8, tôi mê tít món ade chanh bán gần cổng trường. Chua chua ngọt ngọt, 2,000 won một ly, rẻ mà đã khát.
Có lần, vì cô giáo chủ nhiệm cấm học sinh mang đồ uống có màu vào lớp, tôi mới nhờ chú chủ quán:
“Chú đổ vào bình nước của cháu được không ạ?”
Chú không nói gì, chỉ cầm bình rồi bắt đầu rót.
Lúc đó, bên cạnh có một cô tầm tuổi trung niên, khoanh tay đứng nhìn, bỗng bật ra một câu:
“Ôi trời, bình của con bé to hơn cả ly tụi mình mua nữa kìa.”
Rồi bà ấy bắt đầu lẩm bẩm mấy câu kiểu mỉa:
“Trẻ con bây giờ cũng biết tính toán ghê, chắc định xin giá rẻ mà uống nhiều hơn.”
Tôi nghe vậy hơi khó chịu, nhưng vẫn nhã nhặn:
“Chắc là bằng nhau thôi ạ, bình của cháu chỉ 400ml à.”
Ly của họ loại lớn, nhưng họ đâu có đổ đầy bao giờ.
Bà ta không buông tha:
“Không, bình của cháu to hơn đấy.”
Tôi vẫn cố nhẹ nhàng: “Vậy… mình thử so luôn nhé?”
Bà ta gạt đi: “Không cần thử, cô nhìn cũng biết rồi.”
Đến lúc chú chủ quán pha xong, tôi nói:
“Cho cháu xin một cái ly như cô dùng nhé.”
Chú ấy hơi khựng lại. Thế là tôi tự lấy luôn, ly để sẵn ngay quầy mà.
Tôi đổ nước chanh từ bình sang ly, thiếu gần ba đốt ngón tay mới đầy.
Trong khi mấy ly họ hay mua, thường chỉ được đổ tới cách miệng một đốt tay.
Không gian chùng xuống. Bà ta đứng im. Chú chủ quán chữa cháy:
“Gần bằng nhau cả mà…”
Tôi không nhịn nữa:
“‘Gần à bao nhiêu? Cô đứng đây nói cháu lợi dụng, nói tới lui dù rõ ràng không đúng. Hôm trước cháu đã nhịn vì nghĩ cô lớn tuổi, giữ thể diện cho cô. Vậy mà hôm nay vẫn tiếp tục. Cô lớn hơn cả mẹ cháu, mà nói chuyện với học sinh như vậy thấy vui lắm hả?”
Bà ta đỏ mặt, chỉ tay vào tôi: “Con nhỏ này!!”
Chú chủ quán vội ngăn lại: “Thôi mà, đừng cãi nhau nữa.”
Tôi gạt tay chú ra:
“Lúc cô ấy mỉa cháu, chú im re. Nước chanh là chú pha, ai uống nhiều hay ít chú rõ hơn ai hết. Sao giờ lại bảo cháu bớt lời, chú nghĩ mình có tư cách gì?”
Bà kia tức đến mức tay ôm ngực, mặt tím tái, tôi hoảng hốt, nghĩ thầm “Chết rồi, lỡ cô ấy bị gì thật thì sao? Mà nếu cô ấy lăn đùng ra đây, quay sang đổ cho tôi thì sao?”
Tôi lẩm bẩm: “Chú chăm sóc… mẹ chú cho tốt nha.”
Rồi quay đầu chạy mất hút.
Hôm sau tôi mới biết.. bà ấy không phải mẹ chú… mà là vợ chú.
Ừ thì, lý do tôi không quay lại quán đó, không phải vì nước chanh bớt ngon, mà là vì không muốn ngồi đối diện với "cô vợ" ấy thêm lần nào nữa.
Bình luận 0

Tám chuyện
VinFast và Tương Lai tại Mỹ Dưới Chính Sách Của Trump

Tóm tắt bài phát biểu của tổng thống Donald Trump trong buổi nhậm chức
Những điều bất ngờ về văn hóa Hàn Quốc: Trải nghiệm từ những người đã sống tại Hàn
Cuộc sống của một người đồng tính nữ ở Busan so với Seoul
Cần tìm bạn ở Busan
Mình đã tạo một nhóm chat mở dành cho những ai yêu thích đi triển lãm nghệ thuật và làm những điều thú vị cùng nhau tại Seoul
Có ai ở Seoul muốn gặp gỡ không?
Tìm bạn trao đổi ngôn ngữ
Dạo này khi đi mua điện thoại cũ ở Technomart, nhìn nhân viên cửa hàng điện thoại cũ trông thật oải
Tổng thống Hàn ăn gì khi ở trong tù?

Tại sao người Hàn trên Instagram lại giàu đến thế ?

Nên lập tài khoản ngân hàng nào tốt nhất cho người nước ngoài?

Hình như dạo này đang có xu hướng chỉ trích văn hóa Hàn phải không ta?
Không thể tin tưởng mấy cái đánh giá trên Coupang đâu nha!
Pháp Trị và Câu Chuyện Công Bằng
