Nhà xác.

Tôi làm công việc bảo vệ ca đêm tại một bệnh viện cũ ở vùng ngoại ô. Bệnh viện này nổi tiếng đã lâu, nhưng phần nhà xác thì nằm dưới tầng hầm sâu, lạnh lẽo và tăm tối. Mặc cho những lời đồn đại ma quái, tôi vẫn nghĩ:
"Toàn chuyện hù dọa người mới thôi."
Đêm đầu tiên nhận ca, vào khoảng 2 giờ sáng, khi đang đi tuần tra qua khu nhà xác, tôi bỗng phát hiện cánh cửa phòng lạnh số 4 mở hé. Tôi nhớ rất rõ, lúc giao ca, mọi thứ đều được khóa cẩn thận. Nghĩ rằng ai đó quên khóa kỹ, tôi bước lại gần. Khi tay vừa chạm vào cánh cửa lạnh buốt, phía sau tôi vang lên một tiếng két... rất khẽ, như tiếng cửa sắt cũ rít lên.
Tôi giật mình ngoái đầu lại — hành lang tối om, ánh đèn neon lập lòe, không một bóng người.
Cố nén nỗi bất an, tôi quay lại và đẩy cửa phòng lạnh vào. Nhưng vừa xoay người, tôi nghe thấy tiếng gõ cộc cộc cộc vang lên từ bên trong phòng lạnh số 4.
Ban đầu tiếng gõ rất nhỏ, rồi càng lúc càng mạnh, như có ai đó đang cố gắng đập vào cánh cửa từ bên trong. Tim tôi đập thình thịch. Tôi nghĩ:
"Có lẽ chỉ là chuột hay thứ gì đó..."
Vì vậy, tôi lấy hết can đảm, hé cửa nhìn vào. Bên trong, những chiếc túi đựng xác người xếp hàng ngay ngắn. Không có gì động đậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình rồi đóng cửa lại, khóa chặt hơn. Nhưng khi vừa quay lưng bước đi, một giọng thì thầm sát bên tai tôi vang lên, lạnh buốt:
"Đừng đóng cửa... tôi lạnh..."
Tôi chết lặng. Cổ họng nghẹn ứ, da gà nổi khắp người. Tôi quay phắt lại, nhưng phía sau vẫn là hành lang dài vắng lặng. Lúc này, tôi mới nhận ra hơi thở mình bốc thành từng làn khói trắng — dù trời không hề lạnh đến vậy. Tôi cảm thấy rất rõ ràng: có ai đó đứng ngay sau mình, rất gần. Không dám quay đầu lại thêm lần nào nữa, tôi cắm đầu chạy một mạch về phòng bảo vệ. Toàn thân tôi run rẩy, tim đập như muốn nổ tung. Sáng hôm sau, tôi không nói một lời, lặng lẽ nộp đơn xin nghỉ việc. Tôi biết, mình không bao giờ muốn quay lại cái nơi đó nữa. Sau này, tôi nghe những người cũ kể lại:
Phòng lạnh số 4 từng giữ thi thể một cô gái trẻ chết vì tai nạn. Gia đình cô ấy vì xa xôi, mãi không đến nhận xác, để cô lạnh lẽo cô đơn suốt nhiều ngày trong tầng hầm tối. Người ta đồn rằng linh hồn cô vẫn chưa siêu thoát. Cô vẫn lang thang trong bóng tối nhà xác, vẫn thì thầm với những ai vô tình bước ngang qua:
"Tôi lạnh... Đừng bỏ tôi một mình..."
Bình luận 0

Tám chuyện
Con gái cần nên làm gì để khiến kẻ biến thái phải lùi bước?

Ai khâu miệng Harley?
Một câu chuyện kinh dị

5 phim Hàn về đề tài Y Khoa không thể bỏ lỡ: Cảm xúc vỡ oà giữa phút giây gấp gáp và tình người ấm áp

Khi Suzy cũng bị tổn thương bởi người từng gọi là bạn và bài học đắt giá về sự tin tưởng trong showbiz

Hãy Thật Sự Cẩn trọng Với Đồ Ăn Giao Hàng Tận Nơi, Đặc Biệt Là Trong Mùa Xuân

Mình cũng từng thích trend “Ghibli Style” khi dùng ChatGPT… cho đến khi nhận ra điều này

Đừng vội tin vào nước mắt trẻ thơ: Khi yêu thương mù quáng lại khiến con mất đi các kĩ năng xã hội

[SOI PHIM] Đến thử rạp phim nơi IU trở thành cô bé bán vé ở Gwangju trong phim Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt
![[SOI PHIM] Đến thử rạp phim nơi IU trở thành cô bé bán vé ở Gwangju trong phim Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt](/upload/bd7556de6c4447b786de3cd7587ffd78.webp?thumbnail)
[SOI PHIM] Khi mình xem lại "Reply 1988" lần thứ 3
![[SOI PHIM] Khi mình xem lại "Reply 1988" lần thứ 3](/upload/1b32a07be1034f1d953e68dd82741390.webp?thumbnail)
Trượt ván, không trượt đời!

Đừng có nói “Con nít mà, nó có biết gì đâu”?

Khi mình nhận ra... mình đã luôn được bao bọc bởi sự đủ đầy

Có tips nào để có thể năng suất được như người Hàn hay không?

Nền giáo dục Hàn Quốc: Bí quyết thành công hay công thức kiệt sức?
