Nhà xác.

Tôi làm công việc bảo vệ ca đêm tại một bệnh viện cũ ở vùng ngoại ô. Bệnh viện này nổi tiếng đã lâu, nhưng phần nhà xác thì nằm dưới tầng hầm sâu, lạnh lẽo và tăm tối. Mặc cho những lời đồn đại ma quái, tôi vẫn nghĩ:
"Toàn chuyện hù dọa người mới thôi."
Đêm đầu tiên nhận ca, vào khoảng 2 giờ sáng, khi đang đi tuần tra qua khu nhà xác, tôi bỗng phát hiện cánh cửa phòng lạnh số 4 mở hé. Tôi nhớ rất rõ, lúc giao ca, mọi thứ đều được khóa cẩn thận. Nghĩ rằng ai đó quên khóa kỹ, tôi bước lại gần. Khi tay vừa chạm vào cánh cửa lạnh buốt, phía sau tôi vang lên một tiếng két... rất khẽ, như tiếng cửa sắt cũ rít lên.
Tôi giật mình ngoái đầu lại — hành lang tối om, ánh đèn neon lập lòe, không một bóng người.
Cố nén nỗi bất an, tôi quay lại và đẩy cửa phòng lạnh vào. Nhưng vừa xoay người, tôi nghe thấy tiếng gõ cộc cộc cộc vang lên từ bên trong phòng lạnh số 4.
Ban đầu tiếng gõ rất nhỏ, rồi càng lúc càng mạnh, như có ai đó đang cố gắng đập vào cánh cửa từ bên trong. Tim tôi đập thình thịch. Tôi nghĩ:
"Có lẽ chỉ là chuột hay thứ gì đó..."
Vì vậy, tôi lấy hết can đảm, hé cửa nhìn vào. Bên trong, những chiếc túi đựng xác người xếp hàng ngay ngắn. Không có gì động đậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình rồi đóng cửa lại, khóa chặt hơn. Nhưng khi vừa quay lưng bước đi, một giọng thì thầm sát bên tai tôi vang lên, lạnh buốt:
"Đừng đóng cửa... tôi lạnh..."
Tôi chết lặng. Cổ họng nghẹn ứ, da gà nổi khắp người. Tôi quay phắt lại, nhưng phía sau vẫn là hành lang dài vắng lặng. Lúc này, tôi mới nhận ra hơi thở mình bốc thành từng làn khói trắng — dù trời không hề lạnh đến vậy. Tôi cảm thấy rất rõ ràng: có ai đó đứng ngay sau mình, rất gần. Không dám quay đầu lại thêm lần nào nữa, tôi cắm đầu chạy một mạch về phòng bảo vệ. Toàn thân tôi run rẩy, tim đập như muốn nổ tung. Sáng hôm sau, tôi không nói một lời, lặng lẽ nộp đơn xin nghỉ việc. Tôi biết, mình không bao giờ muốn quay lại cái nơi đó nữa. Sau này, tôi nghe những người cũ kể lại:
Phòng lạnh số 4 từng giữ thi thể một cô gái trẻ chết vì tai nạn. Gia đình cô ấy vì xa xôi, mãi không đến nhận xác, để cô lạnh lẽo cô đơn suốt nhiều ngày trong tầng hầm tối. Người ta đồn rằng linh hồn cô vẫn chưa siêu thoát. Cô vẫn lang thang trong bóng tối nhà xác, vẫn thì thầm với những ai vô tình bước ngang qua:
"Tôi lạnh... Đừng bỏ tôi một mình..."
Bình luận 0

Tám chuyện
Vì sao chúng ta luôn lạc quan hơn khi năm hết tết đến?

Sẽ có lúc bạn nhận ra mình sẽ không thể ở bên người thân mãi mãi

Bạn có biết rằng Hàn Quốc vẫn chưa có luật cấm bác sĩ không được say rượu khi thực hiện phẫu thuật?

Tại sao cái gì càng sợ chúng ta càng thích?

Tiết kiệm tiền ăn buffet, một người mẹ cho con gái sinh đôi thay phiên nhau trốn ở trong nhà vệ sinh

Núi Seorak

Một góc Hàn Quốc - Nhìn từ xe

Xu hướng “Quiet Luxury” (Xa xỉ thầm lặng) quay trở lại

Vì sao bạn hẹn hò nửa đường lại đứt gánh?

“Ai cũng làm như Việt Kiều giàu lắm”
Bệnh "tự nhiên lo lắng ngang" của nhiều nhân sự trẻ
Lý do rớt phỏng vấn xin việc : "Thiếu chỉn chu trong ngoại hình"

Sách hay nha mọi người!!!

BÍ QUYẾT ĐĂNG KÝ THẺ TÍN DỤNG TRẢ SAU DỄ DÀNG VÀ TIỆN HƠN Ở NGÂN HÀNG
