Mình cũng từng thích trend “Ghibli Style” khi dùng ChatGPT… cho đến khi nhận ra điều này

Mấy ngày nay, mình thấy mạng xã hội rần rần chia sẻ hình ảnh cá nhân được AI “hô biến” thành nhân vật hoạt hình. Mái tóc mềm, đôi mắt long lanh, ánh sáng ảo diệu kiểu Ghibl trông đẹp thật sự. Mình cũng đã thử và thú thật là mình đã rất bất ngờ.
Nhưng rồi mình chợt khựng lại. Vì trong lúc vuốt xem những bức ảnh đẹp long lanh ấy, mình thấy có gì đó không ổn.
Chắc ai từng xem Spirited Away hay Howl’s Moving Castle sẽ hiểu: Ghibli không chỉ là hoạt hình. Nó là cả một thế giới. Một vùng ký ức đầy mộng mơ nơi mọi khung hình đều được vẽ tỉ mỉ bằng những đêm không ngủ của họa sĩ, bằng những lần Miyazaki sửa lại từng giây hình vì “chưa đủ hồn”. Vậy mà giờ đây, chỉ cần vài cú click, AI có thể bắt chước tất cả điều đó. Nó vẽ ra một “Ghibli khác”, đẹp đấy, nhưng đâu đó mình cảm thấy nó thiếu đi “linh hồn”.
OpenAI chưa từng nói rõ họ có xin phép Studio Ghibli hay không. Và một phần mình cũng biết AI học phong cách từ hàng triệu bức ảnh có sẵn, không xin cũng chẳng cần. Nhưng với mình, chuyện này không dừng ở việc "có phạm luật không?". Mà là: có đang quá dễ dãi với sự sáng tạo của người khác không?
Nghệ thuật với mình, không nên trở thành bộ lọc để ai cũng dùng chơi chơi.
Có những thứ đẹp vì nó khó. Vì nó không thể sao chép.
Có những thế giới như Ghibli mình nghĩ nên được giữ nguyên, như cách nó chạm vào tuổi thơ mình.
Miyazaki từng nói: “AI là sự xúc phạm với cuộc sống”
Mình từng nghĩ ông ấy nói hơi quá. Nhưng giờ, mình có đôi phần thấu hiểu rồi.Có lẽ vì ông ấy đã mất cả đời để dựng nên từng khung cảnh. Từng giây trong phim của Ghibli đều là lao động cực nhọc, là sự sống, là tâm huyết. Còn chúng ta đang cười khúc khích bên một tấm ảnh “mang style Ghibli” mà không nghĩ gì hơn ngoài… “đẹp quá, phải đăng face ngay!”
Mình hiểu cảm giác thích thú khi nhìn thấy bản thân trong một thế giới cổ tích. Hiểu luôn sự tò mò, sự sáng tạo, và cả sự tự do mà AI mang lại.
Nhưng mình nghĩ, có lẽ đã đến lúc mình và có thể là bạn nữa, nên chậm lại một chút. Không phải cái gì dễ làm cũng nên làm. Không phải cái gì được phép cũng nên thử.
Và đôi khi, cách tốt nhất để thể hiện tình yêu với một thứ đẹp đẽ… là không động vào nó.
Mình sẽ vẫn yêu Ghibli. Nhưng không cần phải thấy mình trong Ghibli. Vì thế giới đó, đẹp nhất là khi nó vẫn ở nguyên như nó vốn thế. Không bị AI tái hiện, không bị mạng xã hội nhân bản.
Chỉ là... ở đó, trong ký ức, nơi những điều đẹp nhất nên được giữ lại.
Bạn nghĩ sao? Nếu bạn cũng từng “biến hình” Ghibli như mình, có thấy chút gì đó chông chênh sau niềm vui ban đầu không?
Mình không chắc đâu là đúng, nhưng mình nghĩ, đôi khi tự hỏi lại lòng mình… cũng là một cách để làm người tốt hơn trong thời đại này.
Nếu bạn muốn chia sẻ cảm nghĩ, mình luôn sẵn sàng lắng nghe vì đây không chỉ là câu chuyện về AI. Mà là câu chuyện về ý nghĩa thật sự của sáng tạo và lòng trân trọng.
Bình luận 0

Tám chuyện
Tại Sao Chúng Ta Dám Kể Cho AI Những Bí Mật Không Dám Nói Với Ai?

💭 “Breathe” (한숨) – Khi chỉ cần thở thôi cũng đã là nỗ lực

🌿 “To My Youth” – Một lá thư thì thầm gửi đến tuổi trẻ lặng lẽ

Bí quyết "lão hóa ngược" của một ông chồng U40

Khi robot vẽ bừa còn bán được giá hơn tranh của con người!

Dear My All (나의 모든 이들에게) - Bản nhạc chữa lành dành cho những tâm hồn mỏi mệt

Tám chuyện: Nên hay không việc phim Hàn ngập tràn cảnh uống rượu?

Có một cuộc chiến mới ở Hàn Quốc mang tên.. “đại dịch cô đơn”

Chiếc vòng cổ 42.000 USD của phu nhân Tổng thống Hàn: Bất ngờ được tìm thấy tại nhà người thân!

Gout – Căn bệnh cũng bị phân biệt giàu nghèo?

Biết được bí mật mà gia đình đã giấu kín cả đời… là một cảm giác rất ba chấm

Tại sao có những khách quen đang ăn uống đóng họ mỗi tuần đột nhiên biến mất? ( này là câu chuyện của tui thôi nha)

Món ăn nào mọi người thấy ngon nhất dù đã trải qua 10 năm?

Cách tôi phát hiện mình có bầu không giống phim Hàn chút nào!!

Tại sao trẻ em bây giờ lại trở nên trầm cảm một cách kỳ lạ vậy mấy bà?
