Một ngày đi bệnh viện ở Hàn đầy cảm lạnh (theo đúng nghĩa đen)
Tôi không phải đứa hay bệnh, nhưng mỗi lần bị đau kiểu âm ỉ vài ngày là bắt đầu thấy lo. Lo không hẳn vì tình trạng sức khỏe, mà vì phải đi bệnh viện ở Hàn.
Nếu bạn từng đi rồi thì hiểu, còn nếu chưa đi thì xin chia buồn trước: hành trình khám bệnh ở đây là một chuỗi thủ tục dài dằng dặc, mà nếu không quen thì bối rối từ lúc bước vào cửa. Gặp lễ tân, đăng ký, lấy số, ngồi chờ, rồi gọi tên… mỗi bước một khâu, không bước nào giống đi khám như mình vẫn quen ở Việt Nam. Có lúc tôi thấy mình không phải bệnh nhân mà giống thí sinh đi thi, mỗi trạm là một vòng kiểm tra.
Lần đầu tiên tôi đi nội soi dạ dày, tôi còn ngây thơ nghĩ chỉ cần đến là làm. Nhịn ăn từ 8 giờ sáng, run rẩy vào viện với cái bụng trống không, vậy mà bác sĩ chỉ nói: "Hôm nay là tư vấn thôi, nội soi đặt lịch khác." Tôi nhìn ông bằng ánh mắt không thể thất vọng hơn. Buồn nhất là ra về mà vẫn chưa được khám sau khi mất nguyên cả một ngày dài.
Một lần khác, tôi đưa mẹ từ Việt Nam sang khám mắt. Đã đăng ký trước, dịch sẵn giấy tờ, vậy mà vẫn lạc ba vòng mới tới được phòng xét nghiệm. Mẹ tôi nhỏ giọng nói: “Bệnh viện ở đây sạch thật, nhưng hiếm ai nhiệt tình.” Tôi không trả lời, vì thật sự chuyện khám bệnh không có chào hỏi, không có mời ngồi, không có “cô ơi giúp cháu với”, không có ánh mắt chia sẻ. Chỉ có lịch trình, chỉ dẫn, quy trình rõ ràng và một loạt những gương mặt bận rộn.
Dù vậy, cũng có khoảnh khắc khiến tôi thấy mềm lòng. Hôm đó tôi mệt quá, quyết định đi khám tâm lý lần đầu tiên. Bác sĩ không hỏi nhiều, chỉ nói nhỏ: “Gần đây bạn có cảm thấy lo lắng điều gì không?” Vậy mà tôi ngồi kể không dứt. Kể chuyện sống ở xứ lạ, chuyện sợ gọi điện thoại vì phát âm không rõ, chuyện ở nhà trọ bé tí mà đêm nào cũng nằm nghĩ “liệu mình có ổn không”. Tôi không biết vì sao, nhưng nước mắt chảy ra lúc nào không hay. Bác sĩ nhẹ nhàng đẩy hộp khăn giấy về phía tôi, khẽ nói: “Không sao đâu. Lo lắng cũng là một chuyện bình thường mà, khóc sẽ cảm thấy khỏe người hơn, nhưng đừng suy sụp quá nhé.”
Tôi nhìn ông, thấy mình được thấu hiểu lần đầu tiên, ở một nơi tưởng như chỉ toàn máy móc và lạnh lùng.
Hi vọng các bạn cũng sẽ tìm thấy một người thấu hiểu và lắng nghe mình, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.

Bình luận 0

Tám chuyện
Trước khi mở miệng, 3 giây có thể thay đổi cả cuộc đời

🌸 Even if the flowers are not ever forgotten to you • 꽃이 진다고 그대를 잊은 적 없다 – Khúc tình ca còn mãi giữa mùa hoa tàn

Kakao mở rộng thời gian xóa tin nhắn KakaoTalk: từ 5 phút lên 24 giờ

Mặt tối sau những video mèo mũm mĩm trở thành trào lưu đáng lo ở Hàn Quốc

Lên lịch để có kỳ nghỉ vàng 10 ngày trong tháng 10 này tại Hàn Quốc năm 2025

Can You See My Heart – Heize: Khi tình yêu chỉ đứng sau một bước

Đi làm thêm ở hàn có cần tiếng giỏi mới được nhận không bà con mình ơi...?
Có ai từng làm kho hàng ở hàn chưa, cho em xin chút chia sẻ thật với ạ?
Làm thêm ca đêm ở Hàn có vẻ chill thật nhưng cần đặc biệt chú ý

Giữa Gánh Nặng Tiền Thuê Nhà và Khát Khao Dịch Chuyển

Bạn đang làm gì ở Hàn Quốc, và làm sao bạn đến được vị trí đó?

Làm ở công ty nhỏ hay thất nghiệp ở Hàn – áp lực có như lời đồn không?
Chuyện tìm việc ở Hàn Quốc: Có thật sự “tệ” như mọi người nói không?

Hải Phòng là tỉnh đầu tiên dạy tiếng hàn trong trường phổ thông – bà con mình ở hàn nghe tin này chưa?
Heize – “Falling Leaves Are Beautiful”: Khi mùa thu hát về những điều nhỏ bé
