Làm sao tôi đã gục ngã và đứng dậy?

(Một hồi tưởng về sự sống và cái chết)
Có một thời, tôi không thể chợp mắt khi nghĩ đến cái chết. Không phải vì hình ảnh tăm tối mà nó mang lại, mà bởi vì nó quá bất ngờ, quá bất lực.
Những người tôi yêu thương họ vẫn nói cười, vẫn lên kế hoạch cho ngày mai, rồi một hôm bỗng ngã quỵ, biến mất như một nháy mắt.
Tôi từng đứng lặng giữa hành lang bệnh viện, tay cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhìn anh bạn thân trốn vào nhà vệ sinh để khóc. Tôi chẳng biết phải cư xử thế nào. Những lúc ấy, tất cả lời khuyên, động viên, hay lý trí đều trở thành thừa thãi. Có những nỗi đau khiến con người ta câm lặng.

Cô bạn từng cùng tôi đặt ra những mục tiêu xa xôi biến mất sau một cơn bạo bệnh. Không phải ai cũng có đủ dũng khí để đối diện với cái chết của chính mình. Còn tôi, tôi không có dũng khí để đối mặt với sự bất lực của chính mình khi nhìn họ dần rời xa. Tôi từng nghĩ mình sẽ không thể vượt qua những ngày như thế. Đêm dài đứt đoạn, những câu hỏi về sự công bằng, về ý nghĩa cuộc đời, về lý do tại sao người tốt lại ra đi sớm không có câu trả lời.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn ở đây. Không phải vì tôi mạnh mẽ, mà vì tôi chưa từ bỏ. Có lẽ, tôi mang theo cả những ước mơ họ để lại. Tôi đã sống như thể đang đi tiếp con đường dang dở của họ không phải vì tôi có nghĩa vụ, mà vì tôi muốn thế. Sống trong tuổi trẻ, tôi từng sợ hãi sợ bệnh tật, sợ chia ly, sợ một ngày tất cả tan biến. Nhưng khi ngoảnh lại, tôi biết ơn chính mình vì đã không dừng lại.
Tôi biết ơn vì đã không để sự sợ hãi kéo mình xuống mãi mãi. Tôi không thể chọn cái chết, nhưng tôi có thể chọn cách sống. Có thể tôi không mơ về một “cái chết thanh thản” – vì tôi đã thấy quá nhiều sự ra đi trong câm lặng và đau đớn. Nhưng tôi bắt đầu mơ về một “cuộc sống đẹp” một cuộc sống mà khi nó kết thúc, tôi sẽ không còn điều gì tiếc nuối.
Không ai biết khi nào sẽ đến lúc dừng lại. Nhưng nếu có thể sống trọn vẹn, sống chân thành, sống cho cả phần của những người từng đi cùng mình có lẽ đó đã là một sự chuẩn bị cho “cái chết đẹp nhất” rồi.
Bình luận 1

Tám chuyện
👀 Trang điểm sớm không còn là chuyện lạ

Góc thắc mắc: Nếu mọi người có thể thay đổi 1 điều về cuộc sống du học ở Hàn, đó là gì?
Bị từ chối visa Hàn gì chưa người đẹp?
Đi Hàn Quốc về thì làm gì? Vòng lặp vô tận của những người lao động phổ thông
Đã bao giờ bản thân có cảm giác mình là "người vô hình" giữa Seoul chưa?

AI, Ghibli và sự phẫn nộ từ đạo diễn One Piece và các nhà nghệ thuật: Liệu mình có đang sáng tạo tự do hay đang “giẫm lên” di sản nghệ thuật?

[Tâm sự] Mẹ chồng chia dâu riêng cho chồng mình và mình, phần của mình lại là .... những trái dâu dập nát
![[Tâm sự] Mẹ chồng chia dâu riêng cho chồng mình và mình, phần của mình lại là .... những trái dâu dập nát](/upload/f8b75c6118bb4493b916e558c378dcd2.webp?thumbnail)
Dĩa sundae 25.000 won và những góc khuất đáng buồn phía sau mùa du lịch ngắm hoa anh đào ở Hàn Quốc

Từ "công chúa lọ lem" ở Việt Nam đến "công nhân lọ mọ" tại Hàn | Du học - Trưởng thành theo cách riêng

Bình thường hóa việc mua đồ second-hand bên Hàn đi các bạn trẻ ơi! 🤔🔥

BẠN CHI BAO NHIÊU/THÁNG CHO SINH HOẠT PHÍ Ở HÀN?
(Tâm sự) Những ngày làm không thấy mặt trời để trả khoản nợ 2 tỷ – Ai cũng có lúc lầm đường, quan trọng là có dám bước tiếp không?
GÓC XIN RÌ VIU CHÂN THỰC VỀ LÀM THÊM Ở HÀN
