KHÔNG CÓ LUẬT NÀO BẮT MÌNH CHẾT HẾT TRƠN!
Chào mấy bạn, lâu quá tui mới ngồi gõ lại mấy dòng này nghen. Thời gian qua, kiếm việc làm hoài mà không ra, tui mệt muốn xỉu luôn. Đời mà tới lúc lo cơm áo gạo tiền từng ngày thì mấy cái ham muốn bay biến hết trơn. Tui chỉ biết cắm đầu vô chuyện sống sót, chẳng còn tâm trí đâu mà mơ mộng xa xôi nữa.
Tui tập gym cả chục năm nay, giờ nó thành cái phao để tui khỏi chìm trong lầy lội của sự chán nản. Còn đọc sách với viết lách thì giống như liều thuốc an thần, giữ cho đầu óc tui không bị trôi tuột đi đâu mất. Nhờ vậy, tui mới ngộ ra cái lý thuyết Maslow mà hồi xưa học lướt qua: bụng đói thì đừng có mơ chuyện cao siêu, phải lo cái cơ bản trước đã. Đúng thiệt, không trải là không hiểu sâu được đâu nghen!
Tui cứ tự an ủi “rồi sẽ ổn, rồi sẽ ổn”, mà tới lúc tiền nhà tháng sau chưa có, đi phỏng vấn cũng hết nổi sức, tui mới tá hỏa. Quyết định đi xin việc làm thêm liền, mà trời ơi, kiếm cái job tạm bợ cũng khó muốn chết! Đi làm ngày ở kho Coupang còn bị báo hết chỗ, tui hoang mang thiệt sự. Nghĩ tới chuyện dọn về quê sống ké ba má, hay đi vay mượn ai đó mà thấy rối như tơ vò.
Rồi tự nhiên có cú điện thoại cứu nguy. Một chỗ làm thêm tui từng xin gọi hỏi: “Chiều nay ra làm được hông?”. Tui gật đầu cái rụp, không chần chừ. Công việc là cầm búa lắp thảm, nặng thấy bà luôn, nhưng lúc đó tui chẳng thấy mệt. Có việc để làm là tui mừng muốn khóc rồi (dù hôm sau tay đau nhức, thân thể không giả bộ được đâu nghen!). Người ta thấy tui siêng nên kêu: “Mai ra nữa nghen?”. Vậy là tui làm nguyên tuần, còn xung phong đi công tác kiếm thêm chút đỉnh. Cuối cùng cũng đủ tiền đóng nhà trọ, thở phào cái nhẹ.
Đang yên lành thì thêm một cú điện thoại nữa. Là công ty tui phỏng vấn lần cuối, trước đó họ từ chối vì tui ít kinh nghiệm. Giờ họ đổi ý, nói “làm được thì học dần, cứ thử tin coi sao”. Tự nhiên mọi chuyện trơn tru tới mức tui ngỡ trời thương.
Nhìn lại hết cái mớ lộn xộn này, tui nghĩ chắc ông trời muốn dạy tui cách nhìn đời mới. Làm thêm cực khổ mà tui biết quý từng đồng tiền nhỏ. Xong việc, kêu cái pizza ăn mà cười toe toét như con nít. Mấy cái bình thường – tay chân lành lặn, chỗ nằm ngủ, miếng cơm vô bụng – giờ thành báu vật trong mắt tui.
Đời sống thiệt ra chẳng có gì ghê gớm. Nghĩ khó thì nó khó thiệt, mà coi nhẹ thì cũng qua hết. Ham muốn nhiều, so sánh nhiều chỉ làm mình thêm đói lòng thôi. Qua chuyện này, tui muốn sống nhẹ nhàng hơn, không lo xa tới ngày mai làm chi, cứ trân quý cái hôm nay trước đã.
Bình luận 0

Tám chuyện
Đang nợ 1 tỷ won, vợ muốn đổi sang xe ngoại dù chỉ kiếm 3 triệu/tháng

Bị đuổi khỏi công viên nước vì… cởi trần? Nam thanh niên Hàn Quốc bức xúc

Cha từng bỏ rơi con, sau này quay lại đòi trợ cấp – pháp luật nói gì?

Ra ngoài đổ rác không mặc áo lót : Phiền toái hay quyền tự do cá nhân?

Công Việc Không Bao Giờ Quan Trọng Hơn Cuộc Sống

To You My Light 오늘도 빛나는 너에게 – Khi âm nhạc kể câu chuyện tình yêu dịu dàng và bất tử

Vợ bức xúc vì chồng bật điều hòa 30 độ để “tiết kiệm điện”

Nghe ChatGPT khuyên, người đàn ông bỏ muối ăn, dùng “thứ này” rồi nhập viện vì rối loạn tâm thần

Chủ quán than phiền khách ngồi 10 tiếng chỉ gọi 1 ly cà phê, tranh cãi về “cà phê học bài” ngày càng nóng

Đi Làm Và Những "Kiếp Nạn" Gặp Phải Mỗi Ngày Trên Xe Buýt Ở Seoul

Một tuyệt tác gây khó chịu

Hướng dẫn đường đi đến Gyeongju tham dự APEC 2025 để các vợ có thể gặp gỡ G-Dragon đây

Người vợ cân nhắc ly hôn vì chồng chỉ ru rú trong phòng, không chăm con dù kiếm tiền

Người phụ nữ lo lắng chồng dễ hoảng sợ sẽ ảnh hưởng đến con trai

Người phụ nữ sốc khi phát hiện chồng có tới 3 nhân tình, gia đình chồng còn bao che
