Hàn Quốc tuyết rơi tháng 3, mình có chút nhớ nhà.
Trong Hoàng tử bé, mình thích đoạn: "Và cậu hãy nhìn kia! Cậu thấy không, ở kia, những đồng lúa mì ấy? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có gì khêu gợi. Cái đó buồn lắm. Nhưng cậu có mái tóc màu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hoá tớ! Lúa mì, vốn màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lúa mì..."
Trong My Liberation Notes, sùng bái một người là một quyết định, giải phóng là một quyết định, tự do cũng tương tự. Để đến được quyết định đó, người ta phải chật vật đến độ vô nghĩa. Sự xuất hiện của ai đó cũng trở thành nút thắt, là một quyết định.
Khi bắt gặp khoảnh khắc trời chuyển màu, chập choạng, hoặc vắng mây, mình sẽ nhớ về người bạn niên thiếu ấy. Cô ấy giống mình, ít thì ở chỗ coi lời nói là thừa trong những cuộc trò chuyện của đôi.
Khi vô tình ngửa mặt nhìn máy bay, mình sẽ nhớ về mình từ năm 13 tuổi, sẽ với vào khoảng không đó và gắng nuốt lấy ước mơ trong miệng.
Và, Hoàng tử bé trở về hành tinh của mình, cáo vẫn sẽ vui khi đồng lúa mỳ trở màu vàng óng. Hay dù cho sau này bị ràng buộc bởi cuộc sống, vật chất, cuốn nhật ký vẫn mang lại cảm giác giải phóng như suối nguồn. Dù độ một năm hay hai năm mới gặp bạn, mình vẫn sẽ thương nhớ màu trời rực rỡ. Dù mình bớt nhiều lần ngửa mặt lên trời, mình vẫn sẽ với tay ăn lấy "một điều ước" khi tình cờ bắt gặp.
Rằng, dù cho không còn hiện hữu ở đó. Vẫn có những điều đẹp đẽ trên đời chỉ để cho ai đó. Năm đầu xa xứ, Hàn Quốc đã đối xử rất tốt với mình, mình chỉ nôn nao một chút, mình nhớ nhà, nhớ những điều xưa cũ, và cảm tưởng như tất cả đang dần rời xa mình. Nhưng như một lời tự an ủi, những điều đẹp đẽ đã đến, vậy, nó sẽ luôn là nguồn ủi an trong tiềm thức của ta…

Tám chuyện
MỐI LIÊN KẾT KỲ DIỆU CỦA "ĐƯỢC" VÀ "MẤT"

Thấy cái này bên Nhật...

[Tin vui cho Army] Jimin, Jungkook chính thức xuất ngũ, BTS chỉ còn một bước nữa để tái hợp hoàn toàn
![[Tin vui cho Army] Jimin, Jungkook chính thức xuất ngũ, BTS chỉ còn một bước nữa để tái hợp hoàn toàn](/upload/f35c3552db6e44e0be7b6dfc5520f12b.webp?thumbnail)
Khi ChatGPT “tắt tiếng” và thế giới lao đao, liệu chúng ta đã quá phụ thuộc vào AI?

Vì sao "chăm chỉ" thôi vẫn chưa đủ để được đánh giá cao?

Lương vẫn là động lực đơn giản nhưng hiệu quả nhất

Cú lừa thế kỷ từ những video self-help!

Trải nghiệm bị tài xế grab ô tô bắt xuống xe giữa phố khi trời mưa

NHỮNG TÌNH HUỐNG "KHÓ ĐỠ" MÌNH ĐÃ GẶP KHI ĐI PHỎNG VẤN

XU HƯỚNG NÉ NGƯỜI KHÁC GIỚI "MỘT CÁCH TIÊU CỰC" KHI CÓ NGƯỜI YÊU CỦA MỘT BỘ PHẬN KHÔNG NHỎ CÁC BẠN NAM HÀN QUỐC

Trải nghiệm tại Lễ hội Phim Diaspora lần thứ 13 – Một hành trình điện ảnh chạm đến trái tim (My Experience at the 13th Diaspora Film Festival: Stories That Stay With You)

Chồng lên mạng than vợ sắm nhiều túi hiệu mà vẫn kêu không đủ

"알사탕" – Một viên kẹo nhỏ, một thế giới lớn: khi tôi để mình được "bị lừa" và đã thấy thật xứng đáng

LIỆU CÓ PHẢI CHỈ CÓ THỂ XIN VIỆC Ở NHỮNG CHỖ GHI TUYỂN CẢ NGƯỜI NƯỚC NGOÀI?

Loài Ong minh chứng cho DNA không quyết định số phận. Mà là dinh dưỡng, sự chăm sóc và những quyết định của tập thể.
