Có những đoạn đường tôi không ngại bỏ lỡ vài chuyến xe bus
Tôi không phải là người Sài Gòn nhưng Sài Gòn là thành phố chứng kiến tôi trưởng thành. Chúng ta có thể trải qua câu chuyện như thế này: Vùng đất ta chào đời lại chẳng thể là nơi ta trút hơi thở cuối cùng.
Khi tôi còn là sinh viên, thầy bói đã phán rằng tôi không nên theo ngành Dịch Vụ và đi làm xa sẽ gặp người hại nhiều hơn người cưu mang. Từ đó, tôi dành hơn 10 năm cuộc đời chỉ để chứng minh lời “sấm truyền” đó là sai.
Tôi bắt đầu công việc tại The Grand Ho Tram Strip tại quê nhà, tiếp tục đến Hoiana Beach Resort Quảng Nam và hiện tại là một bệnh viện danh tiếng tại Sài Gòn.
Mỗi khi gặp chuyện vui, tôi sẽ nhớ đến lời bà thầy bói và thầm nghĩ: “Chẳng biết bao giờ điều bất trắc sẽ đến. Chắc sớm thôi.”
Dần dần, tôi ngầm định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và ngành Dịch Vụ là có rủi chứ chẳng có may.
Tôi đang tập quen dần với công việc ở bệnh viện. Những chuyến xe bus là trạm nghỉ cho tâm trí tôi khỏi hình ảnh âm thanh chiếc xe cứu thương và tiếng chuông cần hỗ trợ của bệnh nhân khu lầu trại.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi chỉ mong xe bus đến thật sớm và đón tôi đi.
Bước ra khỏi căn nhà trọ, tôi chỉ mong xe bus đến thật sớm và đón tôi đi.
Vào một ngày thứ 7 không hề dự tính trước, tôi đã hạnh phúc khi bỏ lỡ vài chuyến xe bus chỉ để được ngồi tại trạm xe đường Nguyễn Thị Minh Khai thêm một lâu nữa.
Lần cuối cùng tôi thật lòng ngắm nhìn hàng cây xanh là lúc nào nhỉ? Quay về những năm tháng ở Vũng Tàu, một thành phố biển nhỏ xinh và tôi luôn ngước nhìn hàng cây hai bên đường vì có mẹ chở tôi trên chiếc xe máy nhỏ - điều đó làm tôi an tâm biết bao.
Đã từng có một quãng đời tôi sống như thế này: Mẹ luôn là người lái xe và tôi luôn là người ngắm cảnh. Tâm tư tôi đặt để hoàn toàn vào cảnh vật với ý thức rõ nét hiện tại của xung quanh tôi. Tôi đã từng nhìn sự vật vốn dĩ nó như là. Bởi vì mẹ tôi đã luôn bên tôi, ngay cạnh bên, chỉ cần với tay là lập tức chạm được.
Tâm hồn tôi như con diều bay lượn giữa trời mây vì người cầm dây diều là mẹ.
Tôi an tâm biết bao.
Ở tuổi 31, độc thân giữa một thành phố lớn, tôi không còn là con diều nữa. Tôi ở đúng vai trò của mình theo nhịp sống nhanh của Sài Gòn.
Nhưng tôi đã nhận thấy: Ra đã có người cầm dây diều rồi, đó là trạm xe bus đường Nguyễn Thị Minh Khai, là chiếc ghế gỗ trong thư viện, là những viên gạch dọc đường vào công viên Lê Văn Tám.
Ở tuổi 31, độc thân giữa một thành phố lớn, tôi vẫn là con diều bay bổng không bay mất.
Thế giới này vốn dĩ như nó luôn là.
Bình luận 1

Tám chuyện
Người trẻ Hàn Quốc kiệt sức trong văn hóa "làm việc tới chết"

Sức khỏe không chỉ nằm ở số lần bạn đi khám

Người Hàn đang “phát cuồng” vì 4 loại rau này!

Khi tuổi trẻ chỉ còn lại... 10.030 won một giờ

G-Dragon diện áo đỏ vàng sang Việt Nam: Màn chào sân cực tinh tế của “ông hoàng Kpop”

KakaoTalk ra mắt tính năng mới để "chống spoil" nè mấy bà

Căn - tin cũng chính là cách giữ chân nhân sự, bảo sao ai cũng mơ vào tập đoàn lớn của Hàn Quốc vì lý do này

Tò mò vì sao kim chi là món quốc dân nhưng vắng mặt trên mâm cúng Tết Hàn Quốc?

“Americano đá, thêm shot espresso”: Vì sao người Hàn Quốc cuồng cà phê lạnh?

Tranh cãi không hồi kết quanh những khu vực cấm trẻ em ở Hàn Quốc

Seoul kẹt cứng vì "cơn sốt marathon": Xu hướng sống khỏe đang gây tranh cãi nghiêm trọng

Khi nghề giáo ngày một "thất sủng" ở Hàn Quốc

Bi kịch của những cô dâu Việt ở Hàn khi hồi hương với “giấc mơ Hàn Quốc” vỡ vụn

"Dạy con từ thuở còn thơ" và áp lực giáo dục của Hàn Quốc

Đây là hai lý do khách Việt đổ xô đi Hàn Quốc ngày càng nhiều
