Kim chi nha

Có những đoạn đường tôi không ngại bỏ lỡ vài chuyến xe bus

M
nyanchan
2025.04.14 Thích 0 Lượt xem 396 Bình luận 1

 

Tôi không phải là người Sài Gòn nhưng Sài Gòn là thành phố chứng kiến tôi trưởng thành. Chúng ta có thể trải qua câu chuyện như thế này: Vùng đất ta chào đời lại chẳng thể là nơi ta trút hơi thở cuối cùng.

 

Khi tôi còn là sinh viên, thầy bói đã phán rằng tôi không nên theo ngành Dịch Vụ và đi làm xa sẽ gặp người hại nhiều hơn người cưu mang. Từ đó, tôi dành hơn 10 năm cuộc đời chỉ để chứng minh lời “sấm truyền” đó là sai. 

 

Tôi bắt đầu công việc tại The Grand Ho Tram Strip tại quê nhà, tiếp tục đến Hoiana Beach Resort Quảng Nam và hiện tại là một bệnh viện danh tiếng tại Sài Gòn. 

 

Mỗi khi gặp chuyện vui, tôi sẽ nhớ đến lời bà thầy bói và thầm nghĩ: “Chẳng biết bao giờ điều bất trắc sẽ đến. Chắc sớm thôi.”

 

Dần dần, tôi ngầm định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và ngành Dịch Vụ là có rủi chứ chẳng có may. 

 

Tôi đang tập quen dần với công việc ở bệnh viện. Những chuyến xe bus là trạm nghỉ cho tâm trí tôi khỏi hình ảnh âm thanh chiếc xe cứu thương và tiếng chuông cần hỗ trợ của bệnh nhân khu lầu trại.

 

Bước ra khỏi bệnh viện, tôi chỉ mong xe bus đến thật sớm và đón tôi đi. 

 

Bước ra khỏi căn nhà trọ, tôi chỉ mong xe bus đến thật sớm và đón tôi đi.

 

Vào một ngày thứ 7 không hề dự tính trước, tôi đã hạnh phúc khi bỏ lỡ vài chuyến xe bus chỉ để được ngồi tại trạm xe đường Nguyễn Thị Minh Khai thêm một lâu nữa. 

 

Lần cuối cùng tôi thật lòng ngắm nhìn hàng cây xanh là lúc nào nhỉ? Quay về những năm tháng ở Vũng Tàu, một thành phố biển nhỏ xinh và tôi luôn ngước nhìn hàng cây hai bên đường vì có mẹ chở tôi trên chiếc xe máy nhỏ - điều đó làm tôi an tâm biết bao.

 

Đã từng có một quãng đời tôi sống như thế này: Mẹ luôn là người lái xe và tôi luôn là người ngắm cảnh. Tâm tư tôi đặt để hoàn toàn vào cảnh vật với ý thức rõ nét hiện tại của xung quanh tôi. Tôi đã từng nhìn sự vật vốn dĩ nó như là. Bởi vì mẹ tôi đã luôn bên tôi, ngay cạnh bên, chỉ cần với tay là lập tức chạm được. 

 

Tâm hồn tôi như con diều bay lượn giữa trời mây vì người cầm dây diều là mẹ.

 

Tôi an tâm biết bao.

 

Ở tuổi 31, độc thân giữa một thành phố lớn, tôi không còn là con diều nữa. Tôi ở đúng vai trò của mình theo nhịp sống nhanh của Sài Gòn. 

 

Nhưng tôi đã nhận thấy: Ra đã có người cầm dây diều rồi, đó là trạm xe bus đường Nguyễn Thị Minh Khai, là chiếc ghế gỗ trong thư viện, là những viên gạch dọc đường vào công viên Lê Văn Tám.

 

Ở tuổi 31, độc thân giữa một thành phố lớn, tôi vẫn là con diều bay bổng không bay mất. 

 

Thế giới này vốn dĩ như nó luôn là.

 

 

 

Bình luận 1


phải khu quận 1, khúc Lê Thánh Tôn hoặc Lý Tự Trong mà gần Đinh tiên Hoàng hông thím?
/upload/bf44f8d0ab2947378ce264d6bd29e873.webp

Tám chuyện

Bị người lạ lấy mất ví tại Hàn và cách giải quyết

+2
1
maihoa820
Lượt xem 1909
Thích 3
2023.10.05
Bị người lạ lấy mất ví tại Hàn và cách giải quyết

하노이 도심 한복판에서 한국 문화 공간 체험(Theo chân tình nguyện viên khám phá không gian văn hóa Hàn Quốc giữa lòng thủ đô Hà Nội)

+1
1
thanhthuykr1902
Lượt xem 3713
Thích 2
2023.10.04
하노이 도심 한복판에서 한국 문화 공간 체험(Theo chân tình nguyện viên khám phá không gian văn hóa Hàn Quốc giữa lòng thủ đô Hà Nội)

Đại học nữ sinh Ewha - điểm đến không thể bỏ lỡ ở Seoul - 이화여자대학교는 놓칠 수 없는 대학교이다!

+6
1
thanhthuykr1902
Lượt xem 4101
Thích 6
2023.09.20
Đại học nữ sinh Ewha - điểm đến không thể bỏ lỡ ở Seoul - 이화여자대학교는 놓칠 수 없는 대학교이다!

Cảnh sát chữa cháy giúp cậu bé ung thư thực hiện ước mơ

1
goyang
Lượt xem 1058
Thích 0
2023.08.04
Cảnh sát chữa cháy giúp cậu bé ung thư thực hiện ước mơ
28 29 30 31 32