Có những đoạn đường tôi không ngại bỏ lỡ vài chuyến xe bus
Tôi không phải là người Sài Gòn nhưng Sài Gòn là thành phố chứng kiến tôi trưởng thành. Chúng ta có thể trải qua câu chuyện như thế này: Vùng đất ta chào đời lại chẳng thể là nơi ta trút hơi thở cuối cùng.
Khi tôi còn là sinh viên, thầy bói đã phán rằng tôi không nên theo ngành Dịch Vụ và đi làm xa sẽ gặp người hại nhiều hơn người cưu mang. Từ đó, tôi dành hơn 10 năm cuộc đời chỉ để chứng minh lời “sấm truyền” đó là sai.
Tôi bắt đầu công việc tại The Grand Ho Tram Strip tại quê nhà, tiếp tục đến Hoiana Beach Resort Quảng Nam và hiện tại là một bệnh viện danh tiếng tại Sài Gòn.
Mỗi khi gặp chuyện vui, tôi sẽ nhớ đến lời bà thầy bói và thầm nghĩ: “Chẳng biết bao giờ điều bất trắc sẽ đến. Chắc sớm thôi.”
Dần dần, tôi ngầm định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và ngành Dịch Vụ là có rủi chứ chẳng có may.
Tôi đang tập quen dần với công việc ở bệnh viện. Những chuyến xe bus là trạm nghỉ cho tâm trí tôi khỏi hình ảnh âm thanh chiếc xe cứu thương và tiếng chuông cần hỗ trợ của bệnh nhân khu lầu trại.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi chỉ mong xe bus đến thật sớm và đón tôi đi.
Bước ra khỏi căn nhà trọ, tôi chỉ mong xe bus đến thật sớm và đón tôi đi.
Vào một ngày thứ 7 không hề dự tính trước, tôi đã hạnh phúc khi bỏ lỡ vài chuyến xe bus chỉ để được ngồi tại trạm xe đường Nguyễn Thị Minh Khai thêm một lâu nữa.
Lần cuối cùng tôi thật lòng ngắm nhìn hàng cây xanh là lúc nào nhỉ? Quay về những năm tháng ở Vũng Tàu, một thành phố biển nhỏ xinh và tôi luôn ngước nhìn hàng cây hai bên đường vì có mẹ chở tôi trên chiếc xe máy nhỏ - điều đó làm tôi an tâm biết bao.
Đã từng có một quãng đời tôi sống như thế này: Mẹ luôn là người lái xe và tôi luôn là người ngắm cảnh. Tâm tư tôi đặt để hoàn toàn vào cảnh vật với ý thức rõ nét hiện tại của xung quanh tôi. Tôi đã từng nhìn sự vật vốn dĩ nó như là. Bởi vì mẹ tôi đã luôn bên tôi, ngay cạnh bên, chỉ cần với tay là lập tức chạm được.
Tâm hồn tôi như con diều bay lượn giữa trời mây vì người cầm dây diều là mẹ.
Tôi an tâm biết bao.
Ở tuổi 31, độc thân giữa một thành phố lớn, tôi không còn là con diều nữa. Tôi ở đúng vai trò của mình theo nhịp sống nhanh của Sài Gòn.
Nhưng tôi đã nhận thấy: Ra đã có người cầm dây diều rồi, đó là trạm xe bus đường Nguyễn Thị Minh Khai, là chiếc ghế gỗ trong thư viện, là những viên gạch dọc đường vào công viên Lê Văn Tám.
Ở tuổi 31, độc thân giữa một thành phố lớn, tôi vẫn là con diều bay bổng không bay mất.
Thế giới này vốn dĩ như nó luôn là.
Bình luận 1

Tám chuyện
Kinh tế khó khăn vẫn không ngăn nổi fan Hàn 'cháy ví' vì idol, game và anime

Sống như Wonyoung: Lạc quan không phải để tô màu, mà để thắp sáng chính mình

Sự bất tài có chủ đích và Chiêu bài khiến phụ nữ kiệt sức trong tình yêu và công việc

Seoul Thủ đô của những chiến lược mặt tiền

"Bọ tình yêu" khiến dân tình Hàn Quốc không yêu nổi suốt mấy ngày qua

Một dịch vụ mới đang gây bão Hàn Quốc có thể lên đến hàng triệu won

Nước Hoa "Đầu Gối Idol" Gây Bão Tại Hàn: Món Mỹ Phẩm "Khó Hiểu" Lấy Cảm Hứng Từ K-Pop

Tôi chỉ muốn được nói ra điều mình nghĩ

Trải nghiệm Temple Stay ở Hàn Quốc: Gian nan hơn bạn tưởng, nhưng rất đáng thử

Làm sao để làm việc tốt trong công ty Hàn Quốc? Một vài bài học không sách vở nào dạy bạn

Mukbang Hàn Quốc: Trào lưu hai mặt hay sự tàn phá của việc "ăn thùng uống vại"?

Hồi chuông nghiêm trọng dưới vỏ bọc trừ tà? Cháu ruột 30 tuổi bị dì pháp sư tra tấn bằng than củi

Mùa mưa Jangma là "thiên đường" cho loài sinh vật này sinh sôi, nhớ kỹ 7 điều này

"Squid Game" trở lại: làn sóng K-Content đưa ẩm thực và văn hóa Hàn Quốc chinh phục thế giới ra sao?

Luyện thi đại học từ mẫu giáo: Thực trạng đáng báo động của nền giáo dục Hàn Quốc
