Bạn Không Cần Cảm Hứng, Bạn Cần Một Việc Nhỏ Để Làm Ngay Lúc Này
Có những ngày, tôi ngồi hàng giờ nhìn chằm chằm vào màn hình trống. Không ý tưởng, không từ ngữ, chỉ là một khoảng trắng lạnh lùng.
Tôi tự nhủ mình là người thích viết, nhưng càng cố, càng cảm thấy viết như một ngọn núi trơn tuột, không tìm thấy chỗ bám. Việc viết với tôi không bắt đầu bằng việc “viết hay”, mà bằng việc chấp nhận một điều: có thể đoạn đầu sẽ vụng về, nhàm chán, thậm chí là dở tệ.
Nhưng tôi sẽ viết xong. Tôi cần rèn sức bền, không phải tài năng ngay lập tức.
Và tôi bắt đầu đi bộ. Không phải để tập thể dục, mà để đầu óc được lặng.

Mỗi bước chân là một cách kéo tôi ra khỏi cái vòng lặp của việc “chưa đủ hay nên chưa thể bắt đầu”. Ban đầu chỉ là 10 phút. Sau đó là 30. Rồi tôi thấy mình lặng lẽ đi bộ cả tiếng đồng hồ, chỉ để nghe lại chính mình.
Tôi từng rất ghét nhìn bản đồ, từng mất hàng giờ để tìm đường đến nơi chưa quen. Nhưng khi đã quen với việc đi bộ, tôi dần không còn ngại đi lạc. Đi lạc cũng được. Miễn là tôi đang đi.

Tôi cũng bắt đầu… dọn những thứ mình không dám đụng tới: ngăn kéo đầy pin cũ, sổ ghi chép từ năm nào, những tờ giấy với dòng chữ “viết lại sau”. Tôi vứt đi cả những “cái nếu”, “cái có thể”, “cái để dành”.
Không gian trống khiến tôi thở dễ hơn. Và đầu óc cũng vậy. Không biết viết? Thử làm điều khác Tôi nhận ra: đôi khi ta không thể giải quyết một vấn đề bằng cách lao đầu vào nó.
Viết không đến từ việc ép mình ngồi lì. Mà đến từ việc sống khác đi một chút, làm điều gì đó ta từng né tránh, hoàn thành điều gì đó từng thấy vô nghĩa.
Việc viết lại đến nhẹ như không khi tôi thôi buộc bản thân phải "viết đúng, viết hay", mà chỉ viết để mình không còn né nó nữa. Nếu bạn cũng đang mắc kẹt, không cần viết ngay.
Cứ thử làm một việc bạn từng bỏ qua: rửa ly, gấp chăn, đi bộ không cần mục đích. Không để thay đổi cuộc đời, mà chỉ để thấy: bạn có thể hoàn thành điều gì đó hôm nay. Và biết đâu, ngày mai bạn lại muốn viết không phải vì “đến lúc rồi”, mà vì bạn đã bắt đầu sống như một người sẵn sàng.
Bình luận 1

Tám chuyện
💭 “Breathe” (한숨) – Khi chỉ cần thở thôi cũng đã là nỗ lực

🌿 “To My Youth” – Một lá thư thì thầm gửi đến tuổi trẻ lặng lẽ

Bí quyết "lão hóa ngược" của một ông chồng U40

Khi robot vẽ bừa còn bán được giá hơn tranh của con người!

Dear My All (나의 모든 이들에게) - Bản nhạc chữa lành dành cho những tâm hồn mỏi mệt

Tám chuyện: Nên hay không việc phim Hàn ngập tràn cảnh uống rượu?

Có một cuộc chiến mới ở Hàn Quốc mang tên.. “đại dịch cô đơn”

Chiếc vòng cổ 42.000 USD của phu nhân Tổng thống Hàn: Bất ngờ được tìm thấy tại nhà người thân!

Gout – Căn bệnh cũng bị phân biệt giàu nghèo?

Biết được bí mật mà gia đình đã giấu kín cả đời… là một cảm giác rất ba chấm

Tại sao có những khách quen đang ăn uống đóng họ mỗi tuần đột nhiên biến mất? ( này là câu chuyện của tui thôi nha)

Món ăn nào mọi người thấy ngon nhất dù đã trải qua 10 năm?

Cách tôi phát hiện mình có bầu không giống phim Hàn chút nào!!

Tại sao trẻ em bây giờ lại trở nên trầm cảm một cách kỳ lạ vậy mấy bà?

Bạo lực không chỉ là một cái tát – nó là ký ức dai dẳng chẳng ai thấy
