️🎶 Hyehwadong – Khi tuổi trẻ chỉ còn trong tiếng hát
Khi nhắc đến Reply 1988, nhiều người nhớ ngay đến những tiếng cười rộn ràng, những trò đùa ngốc nghếch của nhóm bạn ở Ssangmun-dong. Nhưng xen giữa những khoảnh khắc vui vẻ ấy, vẫn luôn có những đoạn phim chậm rãi, như thể thời gian ngừng lại, chỉ để ta kịp lắng nghe tiếng lòng mình. Và “Hyehwadong” chính là nhạc nền cho những giây phút như thế.

Thông tin bài hát
- Tên bài hát: Hyehwadong (혹시라도)
- Ca sĩ: Park Bo Ram
- Phát hành: 2015
- Thuộc: Reply 1988 OST Part 2
- Thể loại: Ballad, Pop
- Ngôn ngữ: Tiếng Hàn
- Ý nghĩa tên bài: “Hyehwa-dong” là một khu phố ở Seoul, gắn liền với ký ức tuổi trẻ, thời học sinh – sinh viên, nơi tình cảm trong sáng được vun đắp nhưng cũng dễ dàng trôi qua.

Giai điệu mở đầu nhẹ như gió, âm thanh như đang thì thầm, và giọng hát Park Bo Ram vang lên không vội vã, như một người đang kể lại câu chuyện cũ. Câu chuyện về một con đường quen thuộc, nơi từng có bàn tay ai nắm lấy, tiếng cười nhóm bạn vọng lại, và ánh mắt từng khiến tim mình rung động. Không có cao trào dữ dội, chỉ là những đợt sóng nhỏ lăn tăn trong lòng, nhưng chính vì thế mà ký ức lại ùa về rõ rệt hơn.
Khi nghe “Hyehwadong” lần đầu, tôi có cảm giác như đang cầm trên tay một tấm ảnh cũ, đã ố vàng theo thời gian. Khuôn mặt trong ảnh mờ đi, nhưng mùi nắng, mùi gió, và những cảm giác ấm áp năm xưa vẫn còn nguyên. Bài hát ấy làm tôi nghĩ đến tuổi trẻ — thứ ta từng tưởng là bất tận, nhưng thực ra mong manh đến lạ.
오늘은 잊고 지내던 친구에게서 전화가 왔네
Hôm nay, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn lâu rồi chẳng liên lạc.내일이면 멀리 떠나간다고
Bạn bảo rằng ngày mai sẽ rời đi thật xa.어릴 적 함께 뛰놀던 골목길에서 만나자 하네
Muốn gặp nhau ở con hẻm nơi ta từng chạy nhảy thuở nhỏ.내일이면 아주 멀리 간다고
Ngày mai, sẽ đi xa đến một nơi thật xa…
Thời gian vốn chẳng ồn ào. Nó lặng lẽ lấy đi từng mảnh tuổi thơ. Dòng chảy tháng năm lặng lẽ lấy đi mái tóc ngắn cắt vội trước kỳ nhập học, đôi giày thể thao sờn đế vì chạy khắp sân trường, những buổi chiều ngồi bên bậc thềm đợi ai đó tan lớp. Rồi một hôm, khi ta quay lại con đường cũ, hàng cây vẫn nghiêng mình đón gió, bức tường vẫn nguyên dòng chữ ngốc nghếch, nhưng người đã khác.
우리는 얼마나 많은 것을 잊고 살아가는지
Chợt nghĩ, ta đã quên biết bao điều trong cuộc sống này.어릴 적 넓게만 보이던 좁은 골목길에
Con hẻm nhỏ từng trông rộng lớn vô cùng khi ta còn bé.다정한 옛 친구 나를 반겨 달려 오는데
Người bạn cũ dịu dàng ấy chạy đến, chào đón tôi bằng nụ cười quen thuộc.
Dẫu vậy, trong sâu thẳm mỗi người vẫn có một “đứa trẻ năm ấy” chưa bao giờ biến mất. Nó vẫn ở đó — trong ánh mắt sáng lên khi gặp lại điều quen thuộc, trong nụ cười ngây ngô khi nhớ về mối tình đầu, trong tiếng thở dài khi mùa thu trở lại. Và “Hyehwadong” giống như lời nhắc nhở rằng, dù thời gian có đưa ta đi xa đến đâu, vẫn sẽ luôn có một phần của mình mãi ở lại — ở khu phố năm xưa, bên những người ta từng thương, cùng tuổi trẻ chưa kịp nói lời tạm biệt.
라라랄라라 랄라랄라라 라랄랄라라라
La la la la… gió thổi qua từng trang ký ức.우린 얼마나 많은 것을 잊고 살아가는지
Và ta vẫn tiếp tục quên, giữa vòng xoay của cuộc sống.
“Hyehwadong” không cố gắng ép bạn khóc, nhưng nó âm thầm len vào những kẽ hở mềm nhất của trái tim. Có thể bạn sẽ lặng im khi nghe, nhưng vài giờ sau mới thấy mình vẫn ngân nga giai điệu ấy, vẫn nghĩ về một ai đó đã đi xa.
Đối với tôi, đây là bài hát dành cho những ngày lòng hoài niệm về những ký ức xưa cũ, những lúc bạn đứng ở một góc phố quen, có người bạn ấu thơ và nhận ra rằng mình đã lớn, nhưng nơi đây vẫn vậy. Và rồi chợt nghĩ… “Hóa ra, điều duy nhất thay đổi là con người.”

Có lẽ, trong đời ai cũng từng có một người bạn ấu thơ như thế — người từng cùng ta chạy qua những con hẻm, ngửa mặt cười dưới bầu trời xanh, và chia sẻ những giấc mơ ngây ngô nhất. Rồi thời gian như chuyến tàu lắc lư, cứ đi mãi, mang theo cả những mùa đông và mùa hè của tuổi nhỏ. Hyehwadong hôm nay có thể đã thay đổi, con hẻm năm xưa cũng hẹp lại trong ký ức, nhưng bóng dáng người bạn cũ vẫn ở đó, chạy đến ôm ta bằng nụ cười của năm mười tuổi. Có thể ta không còn gặp lại, hoặc chỉ gặp trong một ngày bất chợt nào đó, nhưng trong lòng… đứa trẻ năm ấy vẫn ngồi bên nhau, ăn một bát kim chi nóng hổi giữa mùa đông, kể cho nhau nghe những chuyện mà người lớn đã lãng quên.
Theo Kim Chi Nha
Bình luận 0

Tám chuyện
💭 “Breathe” (한숨) – Khi chỉ cần thở thôi cũng đã là nỗ lực

🌿 “To My Youth” – Một lá thư thì thầm gửi đến tuổi trẻ lặng lẽ

Bí quyết "lão hóa ngược" của một ông chồng U40

Khi robot vẽ bừa còn bán được giá hơn tranh của con người!

Dear My All (나의 모든 이들에게) - Bản nhạc chữa lành dành cho những tâm hồn mỏi mệt

Tám chuyện: Nên hay không việc phim Hàn ngập tràn cảnh uống rượu?

Có một cuộc chiến mới ở Hàn Quốc mang tên.. “đại dịch cô đơn”

Chiếc vòng cổ 42.000 USD của phu nhân Tổng thống Hàn: Bất ngờ được tìm thấy tại nhà người thân!

Gout – Căn bệnh cũng bị phân biệt giàu nghèo?

Biết được bí mật mà gia đình đã giấu kín cả đời… là một cảm giác rất ba chấm

Tại sao có những khách quen đang ăn uống đóng họ mỗi tuần đột nhiên biến mất? ( này là câu chuyện của tui thôi nha)

Món ăn nào mọi người thấy ngon nhất dù đã trải qua 10 năm?

Cách tôi phát hiện mình có bầu không giống phim Hàn chút nào!!

Tại sao trẻ em bây giờ lại trở nên trầm cảm một cách kỳ lạ vậy mấy bà?

Bạo lực không chỉ là một cái tát – nó là ký ức dai dẳng chẳng ai thấy
