Đã bao giờ bản thân có cảm giác mình là "người vô hình" giữa Seoul chưa?
Đêm qua, mình lại thức trắng. 3 giờ sáng giữa căn phòng trọ 8 pyeong ở Sinchon, tiếng điều hòa chạy đều đều, còn mình thì khóc. Cũng chẳng biết khóc vì điều gì nữa, chỉ là một cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở.
3 năm ở Seoul. 1095 ngày xa nhà. Và không biết bao nhiêu khoảnh khắc tự hỏi mình đang làm gì ở nơi này.
Hôm trước lúc đi làm về, mình bắt gặp một gia đình người Hàn đang cùng nhau ăn tối qua khung cửa sổ căn nhà ven đường. Tiếng cười nói, ánh đèn vàng ấm, những cái chạm tay thân thuộc... Chỉ đứng nhìn một lúc thôi mà nước mắt mình đã chảy xuống. Lúc ấy mình mới nhận ra, mình đã quên mất cảm giác được chạm vào một bờ vai thân thương là như thế nào rồi.
Các bạn biết không, ở Seoul này mình có bạn bè, có công việc, có những góc phố quen thuộc - nhưng kỳ lạ thay, mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình". Đôi khi đi giữa biển người Myeongdong, có cảm giác như mình có thể biến mất ngay lập tức mà chẳng ai nhận ra. Cảm giác như mọi mối quan hệ đều nông cạn, như thể mình là một cái bóng chỉ lướt qua cuộc sống của những người xung quanh.
mình vẫn cảm thấy mình là một "người vô hình" giữa đám động Myeongdong Đã có những đêm mình cố tình rẽ đường dài hơn để về nhà, chỉ để được nghe thêm vài phút tiếng Việt từ những quán ăn Việt Nam ở Wangsimni. Chỉ là nghe thôi, không cần nói chuyện với ai, chỉ để được nghe ngôn ngữ mẹ đẻ vang lên bên tai mà thấy lòng ấm lại.
Có những hôm mình ngồi một mình trong quán cafe ở Hongdae, chăm chú dõi theo từng nhóm bạn, từng cặp đôi trò chuyện rôm rả, mà nghe lòng mình như có một cái hố sâu. Mình tự hỏi, phải chăng ở nơi đất khách quê người này, mình sẽ mãi chỉ là một người quan sát, không bao giờ thực sự thuộc về?
Tối qua, mẹ gọi video hỏi: "Con ổn không?" Mình chỉ biết gật đầu, nở nụ cười: "Con ổn ạ." Làm sao mình có thể nói với mẹ rằng đôi khi con thấy cô đơn đến mức không thở nổi. Làm sao mình có thể thừa nhận rằng mình đang nhớ nhà đến đau lòng, khi mà bao nhiêu người vẫn đang ngưỡng mộ cuộc sống "sang chảnh" của mình ở Hàn Quốc.
Mình chỉ muốn hỏi... có ai giống mình không? Có ai từng thấy mình là "người vô hình" giữa Seoul? Có ai từng cảm thấy cô đơn đến nghẹt thở dù xung quanh là cả một biển người? Xin lỗi vì đã viết dài dòng, nhưng viết ra được những điều này, mình đã thấy nhẹ lòng phần nào.
#TâmSựCộngĐồng #NGườiViệtTạiHàn #SeoulLife
Bình luận 11

Tám chuyện
Sự đổi thay là điều tất yếu, và cái đẹp đôi khi nằm ở khoảnh khắc chia ly.

Review ‘Zombie Daughter’: Khi Thây Ma Không Đáng Sợ Bằng Tình Phụ Tử

Người đàn ông 46 tuổi khoe mẽ “được gái trẻ để ý”, Hwang Seok-hee đáp gọn 4 chữ cảnh tỉnh người đàn ông đã có gia đình

Chàng trai 20 tuổi ở Mokpo giúp cụ bà nhặt ve chai giữa trời nắng gắt – câu chuyện tử tế lay động cộng đồng

Khủng hoảng tình yêu – Thế hệ Z chi bao nhiêu cho hẹn hò mỗi tháng?

Xu hướng cầu hôn của MZ thế hệ Hàn Quốc: Khách sạn 5 sao, nhẫn kim cương và túi Chanel

“Cảnh sát ma”, “bù nhìn thời hiện đại”, “ghost cop”… anh cảnh sát gây sốt ở công viên Hàn Quốc

Seollal và Chuseok: Khi “quê nhà” trở thành áp lực hành trình về đoàn tụ

Bật sếp giữa văn phòng và câu chuyện làm việc tăng ca mà ai cũng có thể trải qua

I – Taeyeon và hành trình tìm lại vẻ đẹp chính mình

Khi thanh xuân là chuyến đi một chiều

Khi Câu Hỏi "Ai Mua Bức Tranh Này?" Quan Trọng Hơn Chính Bức Tranh

Chúng ta còn bao nhiêu thời gian để dịu dàng với bố mẹ?

Vị đắng còn lại của một cảm xúc

Đang nợ 1 tỷ won, vợ muốn đổi sang xe ngoại dù chỉ kiếm 3 triệu/tháng
