Họ là kẻ gây tội hay nạn nhân? – 50 năm sau chiến tranh Việt Nam, ký ức chiến tranh qua lời kể của cựu chiến binh tham chiến tại Việt Nam
✍️ “Những người đàn ông bị cuốn vào chiến tranh”: Khi ký ức không chỉ có anh hùng và kẻ gây tội
Trong những trang sách mới nhất từ Hàn Quốc, một nhóm công dân đã lựa chọn làm điều không dễ: mở lòng để lắng nghe những người từng tham chiến tại Việt Nam – không để bào chữa, cũng không để kết tội, mà để hiểu sâu hơn một lát cắt đau thương trong lịch sử.
Cuốn sách mang tựa đề “전쟁에 동원된 남자들” – Những người đàn ông bị cuốn vào chiến tranh, là thành quả của dự án cộng đồng mang tên “Gặp gỡ cựu binh chiến tranh” do tổ chức Lưu trữ Ký ức Hòa bình (아카이브평화기억) thực hiện. Từ một câu hỏi tưởng chừng đơn giản: “Nếu chúng ta mời những người từng nổ súng bước ra và kể lại câu chuyện của họ, điều gì sẽ xảy ra?” – một hành trình lắng nghe đã bắt đầu.

📚 Những ký ức không giống nhau
Những người cựu binh được phỏng vấn trong sách không phải một khối thống nhất. Có người ra trận vì nghèo, có người vì tự nguyện, có người vì nghĩa vụ, có người chỉ đơn giản muốn có một tương lai ổn định. Chiến tranh của họ không chỉ là khói đạn – mà còn là ký ức về chất độc da cam, nỗi đau của gia đình, sự lãng quên từ chính quốc gia họ từng phục vụ.
Câu chuyện của thế hệ thứ hai – như nhà nghiên cứu Lee Jae-chun, người sống với dị tật não do ảnh hưởng từ chất độc da cam mà cha anh tiếp xúc trong chiến tranh – khiến người đọc giật mình nhận ra: "Chiến tranh chưa từng kết thúc."
💬 Một lời mời đối thoại
Cuốn sách không cố gắng dựng lại một “sự thật đúng duy nhất” về chiến tranh. Thay vào đó, nó mời gọi bạn đọc lắng nghe những ký ức đa chiều – từ người lính, từ người thân họ, và từ những công dân đã sẵn sàng ngồi xuống để hiểu thay vì phán xét.
Đây là một lời phản tư nghiêm túc với xã hội Hàn Quốc – nơi mà ký ức về Việt Nam thường bị lược bỏ hoặc đóng khung trong chủ nghĩa anh hùng. Nhưng nó cũng là lời mời dành cho tất cả chúng ta – dù là người Hàn, người Việt, hay bất kỳ ai từng sống qua hoặc lớn lên từ di sản chiến tranh.
🕊️ Chiến tranh không kết thúc bằng tiếng súng ngừng nổ. Nó chỉ thật sự lùi xa khi những câu chuyện được kể lại, được lắng nghe, và được hiểu bằng trái tim người.
⚖️ Kết luận:
Bài viết đứng về phía sự thật – phía con người – phía ký ức.
Không đứng về phía "Hàn Quốc là nạn nhân" cũng không tuyên bố "Hàn Quốc là kẻ xâm lược", mà muốn tái định nghĩa ký ức chiến tranh theo cách nhân bản và trách nhiệm hơn.
Bình luận 0

Văn hóa
Khi “bánh bóng chày” KBO trở thành thảm họa truyền thông — Bài học đắt giá về khủng hoảng thương hiệu

Khi tình yêu nảy nở trên nền cõi tương lai mong manh

Ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch: Ba lễ hội trừ tà của ba dân tộc

Bí mật không mùi cơ thể của người Hàn Quốc

Phức Cảm Oedipus Và Bi Kịch Trong Oldboy

Tỷ lệ sống sót ung thư dạ dày tại Hàn đạt 97% nhờ công nghệ mới và thuốc miễn dịch

Tượng quý của Hàn được trả lại cho chùa Nhật sau 600 năm

Tại Sao Một Đầu Lọc Nước Lại Trở Thành Vật Bất Ly Thân Trong Mỗi Chuyến Đi Của Người Hàn?

Làm quần quật, nộp thuế ngập đầu… Rốt cuộc còn lại gì?

📘 "Nghệ Thuật Sống Trong Biển Lớn Không Bờ Bến Của Sự Bất Định"

"Ông kẹ" trong văn hoá nhân gian Hàn Quốc

“Hai Chị Em” – Bộ Phim Kinh Dị Hàn Quốc Được Thắp Sáng Từ Truyền Thuyết Nhân Gian

Nghệ Thuật Làm Tương Truyền Thống Được UNESCO Công Nhận Là Di Sản Văn Hóa Phi Vật Thể

👕 Hàn Quốc Xuất Khẩu Gì Nhiều Nhất? Không Phải K-pop, Mà Là Núi Rác Thời Trang

Khi Tuổi Thơ Cầm Nhầm Một Quả Bom: Nỗi Im Lặng Lạnh Người Trong “산행 Cuộc Leo Núi”
