🌿 Review truyện ngắn "Dù Chậm, Ta Vẫn Đang Tiến Về Phía Trước" – Một hành trình chậm rãi và đầy ấm áp
Vượt Qua Nỗi Đau và Tìm Thấy “Nhịp Độ Riêng” Giữa Cuộc Sống Hối Hả
Một học sinh bị rách dây chằng khi thi chạy tiếp sức tại hội thao, nhưng điều còn lại sau cú ngã không chỉ là vết thương – đó là sự trưởng thành lặng lẽ cùng những khoảnh khắc ấm áp của cuộc sống.
Có những câu chuyện không cần cao trào, không cần cú twist ngoạn mục, nhưng vẫn có thể khiến người đọc lặng đi một nhịp, như vừa đi qua một con ngõ nhỏ đầy nắng và thấy lòng mình mềm lại. “Dù chậm, ta vẫn đang tiến về phía trước” là một truyện ngắn như vậy.


Câu chuyện bắt đầu từ một cú ngã
Một em học sinh bị rách dây chằng trong lúc chạy tiếp sức tại hội thao. Em là người chạy cuối cùng – niềm hy vọng cuối cùng của lớp trong ngày mà mọi trò chơi đều thua trắng. Nhưng rồi, em ngã. Đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vết thương mang lại cho em chiếc nạng, một thời gian dài phải di chuyển chậm rãi và những ngày tháng đi học… khác thường.
Nghe thì có vẻ buồn. Nhưng từ đây, mọi thứ mới bắt đầu.
Một thế giới khác khi bước chậm lại
Vì đi nạng, em đến trường sớm hơn, về nhà muộn hơn, ngồi nghỉ nhiều hơn – và trong những khoảnh khắc “chậm” đó, em khám phá ra thế giới mà trước đây, khi chạy quá nhanh, em chưa từng thấy: Các bà cụ đan len ở trạm xe buýt bỏ hoang. Tiếng hô “Taekwondo!” vang vọng từ võ đường tầng 3. Tiếng đàn piano vụng về từ tầng hai tiệm tiện lợi. Và một ông lão lặng lẽ ngồi trước ghế đá, sống trong thời gian đã ngừng trôi cùng ký ức về người vợ đã mất.
Tất cả những “âm thanh phụ đề” của cuộc sống bỗng trở thành bản nhạc nền đầy cảm xúc. Không hoàn hảo, thậm chí đôi khi chát chúa hoặc lạc nhịp, nhưng lại rất thật và đáng nhớ.
Những người lớn “biết cách yêu thương”
Truyện khiến mình thực sự xúc động vì hình ảnh những người lớn trong câu chuyện đều rất... "tử tế", theo cách của riêng họ:
- Cô giáo chủ nhiệm cổ vũ cả lớp bằng câu: “Về chót cũng đẹp mà, phải không?”
- Cô y tế đùa rằng: “Chúc mừng, em là học sinh thứ 10 bó bột trong ngày hội thao!”
- Người chủ cửa hàng tiện lợi thì nói: “Nghe tiếng đàn vụng về lại khiến người ta muốn cổ vũ.”
- Và cuối cùng là ông cụ ở ghế đá – người sống cùng quá khứ nhưng vẫn mỉm cười khuyến khích một đứa trẻ: “Cháu đi chậm thế này cũng đẹp mà.”
Không ai nói những lời sáo rỗng. Không ai dạy đạo lý. Nhưng tất cả đều đang âm thầm “làm người lớn” – theo đúng nghĩa là một người biết nỗ lực vì người khác, và không bao giờ khoe khoang về sự nỗ lực ấy.
Hành trình chữa lành – chậm nhưng sâu
Điều mình thích nhất ở truyện là cách nhân vật chính dần trưởng thành – không cần ai dạy dỗ, không cần “sự kiện lớn thay đổi cuộc đời”. Chỉ là từng bước chân chậm rãi bằng nạng, từng tiếng thở dài, từng tiếng hét Taekwondo, từng phím đàn lạc nhịp… tạo thành hành trình chữa lành thầm lặng. Từ chỗ chỉ muốn chiến thắng, em bắt đầu quan sát, lắng nghe, mỉm cười với người lạ, và rồi thốt lên một câu giản dị mà cảm động vô cùng:
“Khi tháo bột, cháu sẽ lại chạy.”
Một vài trích dẫn đắt giá đáng suy ngẫm:
“Dù sống chậm, ta vẫn đang tiến về phía trước.”
“Người chiến thắng thật sự là người thắng ở cuối cùng.”
“Nghe tiếng đàn sai, lại khiến người ta muốn cổ vũ.”
“Ai rồi cũng là người lớn, nếu biết âm thầm nỗ lực vì ai đó mà không kể công.”
Kết: Một câu chuyện bình dị, nhưng đọng lại rất lâu
“Dù chậm, ta vẫn đang tiến về phía trước” là một truyện ngắn nhẹ nhàng nhưng đủ sức gợi lên nhiều cảm xúc. Một bản nhạc lặng thầm về lòng tốt, sự tử tế, những người lớn “tử tế lặng lẽ”, và cả hành trình trưởng thành không cần phải nhanh.
Nếu bạn đang cảm thấy mình quá chậm chạp giữa một thế giới hối hả, hãy đọc truyện này. Bạn sẽ thấy rằng: chậm cũng không sao. Quan trọng là bạn vẫn đang đi tới, từng bước một, bằng chính nhịp độ của mình.
Lời kết từ tác giả: “Dù sống chậm, ta vẫn đang tiến lên”
Tác giả Yoon Sung-hee chia sẻ: “Tôi muốn người đọc cảm thấy rằng: 'Dù sống thế này, cũng không sao.'” Bà tin rằng trong cuộc sống thường nhật, ta luôn cần những tia sáng nhỏ bé như lời cổ vũ, sự động viên, hay một chút ấm áp mơ mộng.
Câu chuyện là hành trình tìm lại nhịp sống riêng – chậm hơn người khác, nhưng chân thành và đầy cảm xúc. Theo bà, “trưởng thành là biết tự hỏi điều gì đã xảy ra với mình, và nỗ lực để đi tiếp, dù chẳng ai thấy.” Trẻ em lớn lên trong sự động viên của người lớn, những người lặng lẽ cố gắng không vì bản thân mà vì người khác – chính là “người lớn đích thực.”

Tác giả Yoon Sung-hee ra mắt vào năm 1999, từng đoạt Giải Văn học Hiện đại, Giải Văn học Kim Seung-ok. Các tác phẩm nổi bật gồm tiểu thuyết “Người Tử Tế”, “Câu Văn Đầu Tiên”, và tuyển tập truyện ngắn “Mỗi Ngày Đều Là Cá Tháng Tư”, “Tâm Hồn Đi Chậm”.
Theo Naver - Biên tập Kim Chi Nha
Bình luận 0

Văn hóa
Làn sóng văn hóa từ ‘K-pop Demon Hunters’ thổi bừng sức sống cho bảo tàng quốc gia Hàn Quốc

Câu chuyện nhân duyên tiền định kéo dài 320 năm của hoa hồng mai Hwaeom

Ký sinh trùng đứng đầu danh sách 100 phim xuất sắc nhất thế kỷ 21 do New York Times bình chọn

Thảm họa Sampoong 1995: Khi lòng tham và sự tắc trách giết chết hơn 500 sinh mạng

[Sách hay nên đọc] ‘언론본색’ – Cuốn sách phơi bày hệ sinh thái báo chí Hàn Quốc trong khủng hoảng niềm tin
![[Sách hay nên đọc] ‘언론본색’ – Cuốn sách phơi bày hệ sinh thái báo chí Hàn Quốc trong khủng hoảng niềm tin](/upload/370945bb585e4ad68958d42a0aa1d2f7.webp?thumbnail)
Vẻ đẹp vĩnh cửu nghệ thuật nhuộm chàm Hàn Quốc

SPOILER: "Squid Game" Season 3 – Kết thúc đầy nước mắt và nhân tính

Im lặng trước một cái chết bị gọi sai tên

Bom tấn hay bom xịt? “Trò chơi con mực” sẽ là đòn kết liễu danh tiếng, hay cú lật đổ đỉnh cao?

K-pop Demon Hunters: Khi những điều không ai kỳ vọng trở thành hiện tượng toàn cầu

Mỗi ngày hơn 10 người trẻ Hàn Quốc tự kết liễu cuộc đời

Tham gia cuộc thi 2025 Seoul Unicorn Challenge – Nhận hỗ trợ & giải thưởng giá trị từ thành phố Seoul!

Đằng sau cái chết của ba nữ sinh lớp 11 là những con số báo động về áp lực học đường

Squid Game 3 - Hồi kết của địa ngục hay mở đầu cho một vòng lặp kinh hoàng khác?

Vì sao Hyundai trở thành "khao khát" của đa số Gen Z Hàn Quốc?
