비밀의 화원: Giữa khu vườn bí mật có một tình bạn nở hoa
Có những bộ phim bắt đầu như một bản nhạc dịu dàng, nhưng rồi âm vang của nó cứ ngân mãi trong lòng khán giả, để lại dư vị khó gọi tên. <비밀의 화원> Khu vườn bí mật là một bộ phim như thế. Ẩn sau lớp vỏ của một chuyện phim êm đềm giữa ông lão và cô bé, là một câu chuyện có sức nặng không phải bằng kịch tính, mà bằng ký ức sinh thái, bằng tình cảm không lời, và bằng một nỗi khắc khoải về những điều đang dần biến mất.

Chuyện bắt đầu ở rìa cuộc đời của một người một nhà thực vật học kỳ cựu tên Dong-ho người đã lui về sống ẩn dật trong một căn nhà rộng thênh thang, đầy hoa dại, ong rừng và những giá trồng cây không ngớt tiếng xào xạc.
Căn nhà ấy giống như một tiền đồn giữa thành phố, nơi thiên nhiên vẫn thì thầm tồn tại, bất chấp đô thị đã quên mất ngôn ngữ của nó. Thế rồi một ngày, cô bé tên Bom mười hai tuổi, lấm lem tuổi thơ xông vào khu vườn ấy như một cơn gió. Ban đầu là một cuộc “đột nhập” vì muốn tìm lá dâu cho con tằm của mình.
Nhưng sau đó, giữa những chuyến leo đồi tìm hoa dại, giữa những buổi cùng nhau làm “bom hạt giống” để hồi sinh hệ sinh thái đã cằn cỗi, giữa những tiếng cười tưởng như vô hại một tình bạn lặng lẽ hình thành, đẹp đẽ đến mức khiến người xem cũng muốn bước vào màn ảnh, đi cùng hai nhân vật lên đỉnh đồi hôm ấy.

Bom có bí mật của riêng mình. Một bí mật khiến con bé buộc phải sống như người lẩn trốn, khiến nó thường xuyên biến mất, để lại ông lão với khoảng trống và những câu hỏi không lời.
Nhưng thay vì vạch trần hay răn dạy, Khu vườn bí mật chọn cách đi cùng Dong-ho trên hành trình thấu hiểu, lựa chọn và dũng cảm hành động. Một hành động cuối phim có thể khiến người xem sửng sốt nhưng lại không thể không đồng tình. Cách mà phim kết nối thiên nhiên và con người không phải là điều mới.
Nhưng đạo diễn Kim Seong-hwan vốn là một người làm phim tài liệu lâu năm về sinh thái đã chọn cách kể rất riêng: không dùng bản hùng ca thảm họa, không lên án hay lên lớp.

Ông đặt chúng ta vào bên trong cuộc sống của hai con người nhỏ bé ấy, để rồi từ họ, ta nhìn thấy cả một hệ sinh thái đang kêu cứu. Những bông hoa bị giống cây ngoại lai xâm lấn.
Những chú tằm cần lá dâu giữa lòng thành phố không còn mảnh vườn. Và những đứa trẻ như Bom đang lớn lên trong những khoảng trống mà người lớn để lại. “Khu vườn bí mật” trong phim không chỉ là một nơi.
Đó là căn nhà đầy cây cối của Dong-ho. Là ngọn đồi phía sau nơi hai người cùng khám phá. Là những chốn bị bỏ quên nơi chỉ người thật lòng mới nhìn ra vẻ đẹp. Nhưng có lẽ, khu vườn bí mật nhất, chính là trái tim của mỗi người nơi sự tử tế, tò mò và dũng cảm còn nảy mầm, nếu được chăm sóc đủ lâu.
Nếu phải kể một điểm trừ, thì có lẽ là sự thay đổi hơi đột ngột ở nửa sau phim khi câu chuyện gia đình của Bom xuất hiện với tốc độ hơi vội, khiến một vài mạch cảm xúc chưa kịp lắng đã bị thay thế bởi yếu tố kịch tính.
Nhưng cũng chính sự chệch nhịp đó, như một nốt nhấn bất thường trong bản nhạc yên bình, đã buộc khán giả phải tỉnh thức phải đối mặt với câu hỏi khó: trong một thế giới ngày càng vô cảm, liệu chúng ta có dám hành động như Dong-ho? Kỹ thuật phim đáng khen, đặc biệt ở các phân đoạn thiên nhiên từ đỉnh núi Baekdu bạt ngàn cỏ hoa đến những cú máy theo sát chú ong giữa những khóm hoa dại.
Dù là phim độc lập với kinh phí hạn chế, nhưng cách xử lý hình ảnh và thiết kế âm thanh mang lại cảm giác tròn trịa, ấm áp, như chính thông điệp mà bộ phim muốn truyền đi.
Đặc biệt, diễn xuất của Park Jung-hak trong vai Dong-ho mang đến một vẻ trầm lặng, kiên định gần như không cần thoại cũng đủ hiểu ông đang nghĩ gì. Trong khi đó, Choi Na-rin cô bé thủ vai Bom đã thực sự tỏa sáng. Không màu mè, không gồng mình “đóng”, ánh mắt của cô bé là thứ giữ nhịp cho cả bộ phim đôi mắt từng buồn bã, từng lóe sáng, và từng lần lén nhìn người bạn già như thể cầu xin một điều gì đó mà con bé chưa kịp nói ra.
Có thể nói, Khu vườn bí mật là một bộ phim chữa lành nhưng không phải theo kiểu rót mật vào tai. Nó chữa lành bằng cách mở ra những vết đau: mất mát, cô lập, biến đổi khí hậu, sự im lặng của người lớn trước tiếng gọi cứu giúp của trẻ thơ.
Nhưng đồng thời, nó cũng trao cho ta hạt giống của hy vọng rằng chỉ cần một người bắt đầu, chỉ cần một “bom hạt giống” được gieo, thì khu vườn sẽ nở lại. Phim khép lại bằng một hình ảnh mà người viết sẽ còn nhớ rất lâu.
Không tiết lộ cụ thể, nhưng chỉ cần nói rằng khoảnh khắc ấy, gió đã thổi qua khu vườn, và có ai đó, đâu đó, đã bắt đầu tin rằng những gì nhỏ bé vẫn có thể thay đổi cả một vùng đất. Nếu bạn đã từng quên mất vẻ đẹp của một bông hoa dại. Nếu bạn từng muốn làm điều gì đó nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Nếu bạn đang cảm thấy thế giới này quá khắc nghiệt thì <비밀의 화원> là một bộ phim bạn nên xem thử, một chiều mưa nào đó.
Tựa phim: 비밀의 화원 (A Bee and a Silkworm)
Đạo diễn: Kim Seong-hwan
Diễn viên: Park Jung-hak, Choi Na-rin
Thời lượng: 92 phút
Bình luận 0

Văn hóa
“Báo chí là bạn đồng hành của những người yếu thế” – và điều đó đến nay vẫn còn nguyên giá trị

🌍 Cơ Hội Quốc Tế Cho Thế Hệ Sáng Tạo Trẻ!

Marathon: Cơn Sốt Vận Động Hay Gánh Nặng Cuối Tuần Của Người Dân Seoul?

Câu chuyện về những con người “nhẹ nhàng” và tiêu chuẩn mới của chương trình ẩm thực

Đã cán mốc 300.000 bản bán ra! 190 lời trí tuệ dành cho những tâm hồn mỏi mệt giữa bộn bề cuộc sống

Cuốn sách “thanh xuân” vĩnh cửu cùng thời đại

"Khi tôi không biết mình muốn gì" - Cuốn sách đưa ta về với cốt lõi đến bình an

“Hạnh phúc của người trưởng thành là sự tĩnh lặng” là cuốn sách cần có trong hành lý kháng thương của chúng ta

Cuốn sách "Đức Phật – Nhà Cách Mạng" không xem Phật chỉ là một thiền sư hay biểu tượng tôn giáo

Phim hoạt hình Hàn Quốc về cuộc đời Chúa Jesus tạo "cú hích" tại Mỹ, vượt mặt Ký sinh trùng

Giai đoạn đầu của Phật giáo tại Hàn quốc

Đại học Hàn Quốc: Gỡ bỏ cỗ máy cạnh tranh, xây dựng lại từ đầu liệu có khả thi?

Cơ Hội Học Miễn Phí: Khóa Học Online Về Văn Hóa – Lịch Sử – Xã Hội Hàn Quốc

Ma Dong Seok tái xuất: Khi cú đấm huyền thoại bước vào địa hạt quỷ dữ

Ngôi Chùa Nổi Tiếng Hàn Quốc và Huyền Thoại Asadal - Asanyeo
